"Đạo sĩ, trong khoảng thời gian này Lý Tuế trong bụng ngươi đã giúp ngươi không ít chuyện. Nếu như không có nó thì lúc ấy ngươi cũng sẽ không lên thuyền được."
Lý Hỏa Vượng đưa tay sờ sờ bụng mình, hắn nhớ lại tất cả những chuyện vừa mới trải qua, trong lòng thoáng hơi yên tâm một chút.
“Hỏa Vượng!”
Một tiếng ù tai cực kỳ bén nhọn vang lên khiến Lý Hỏa Vượng vô thức lấy tay che tai mình lại.
Đây là giọng nói của Dương Na, Lý Hỏa Vượng tuyệt đối sẽ không nghe nhầm. Nghĩ đến dáng vẻ tuyệt vọng của nàng, tim hắn đau giống như bị dao cắt vậy.
Vẻ mặt Lý Hỏa Vượng dữ tợn bịt chặt tai lại, hắn không ngừng tự an ủi chính mình:
"Bên kia nhất định là ảo giác, bên kia có quá nhiều sự trùng hợp, bên kia là ảo giác! Ta không cần phải quan tâm đến những chuyện bên kia, bên kia là ảo giác!"
Lý Hỏa Vượng lầm bầm lầu bầu một lúc lâu, cố gắng gạt bỏ bóng dáng của Dương Na ra khỏi đầu óc mình.
Khi hắn thả những xúc tu che lấy tai mình xuống, sau khi không còn cảm thấy cảm giác ù tai nữa, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Có vẻ như huyễn thính này là di chứng của lần trước. Nếu sau này mình gặp phải một số tà ma chưa từng gặp trước đó thì mình phải chú ý, nói không chừng bọn chúng có khả năng làm năng lực của Hắc Thái Tuế mất đi hiệu lực.
"Haha, nhìn dáng vẻ ma quỷ này của ngươi, sống vậy còn không bằng chết đi cho khỏe."
Lý Hỏa Vượng không thèm đếm xỉa đến những lời châm chọc của Hồng Trung, hắn lấy "Hỏa Áo Chân Kinh" ra lặng lẽ tự chữa thương cho bản thân.
"Dù ta có phải chịu bao nhiêu gian khổ đi chăng nữa thì sẽ luôn có điểm kết. Ta luôn có hy vọng bản thân sẽ thoát khỏi cuộc sống còn tệ hơn cái chết này! Chỉ cần ta nghĩ ra cách hỏi được biện pháp thoát khỏi ảo giác từ trong miệng của Bắc Phong...”
"Ba văn tiền."
"Bình rỗng."
"Nửa át tiền, ta thắng rồi."
Nhìn thấy tấm bài lá được trải ra trên tay Lý Hỏa Vượng, ba người còn lại lập tức chán nản vứt bài xuống:
"Tại sao ngươi lại thắng tiếp vậy, cao nhân, chắc ngươi sẽ không dùng phép thần thông đổi bài chứ nhỉ?"
"Nếu ta thật sự muốn sử dụng phép thần thông thì trực tiếp cướp của các ngươi không phải tốt hơn sao, cần gì phải lượn một vòng lớn như vậy chứ? Bớt nói nhảm mà chịu thua đi, mau bỏ tiền ra."
Một ít bạc vụn đã biến thành màu đen, còn có một ít tiền đồng có cũ có mới khác nhau đều được đẩy tới trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng đang xáo bài chuẩn bị đánh một ván bài khác thì trên đỉnh đầu của boong thuyền vang lên một tiếng giậm chân:
"Thuyền sắp cập bến rồi! Đến đảo Hạnh rồi!"
Nghe vậy, dù là người chơi bài hay là người đang xem đánh bài đều nhao nhao chen chúc đi về phía cầu thang của thuyền.
Khi hai chân Lý Hỏa Vượng đứng trên bến thuyền Hạnh đảo, hắn hô to một hơi, cuối cùng cũng đến nơi rồi.
Nhưng sau đó, Lý Hỏa Vượng đột nhiên gặp rắc rối, Dù nói Gia Cát Uyên bảo mình đi tìm hắn nhưng nghe chủ thuyền nói toàn bộ đường ở Hạnh đảo lớn bằng một nửa đường ở Giang Nam, ở nơi lớn như vậy sao mình có thể tìm thấy Gia Cát Uyên được chứ?
Lý Hỏa Vượng suy nghĩ một hồi, sau đó hắn lấy một tờ giấy nghệ màu vàng từ trong ngực ra. Loại chuyện tìm người này cuối cùng vẫn nên dùng lá bùa này tới bói một quẻ thôi.
Nhưng muốn bói quẻ thì nhất định phải dùng xương người. Chuyện này có chút khó làm rồi. Hắn hoàn toàn sẽ không chuẩn bị những thứ này.
Dù khó khăn nhưng sau khi Lý Hỏa Vượng suy nghĩ nửa ngày cuối cùng hắn cũng đã tìm ra biện pháp thay thế khác.
Đầu tiên, hắn dùng dao rạch cánh tay cụt đang dần khép lại của mình ra, Lý Hỏa Vượng cắn chặt răng duỗi tay vào trong máu thịt, nắm lấy xương cánh tay rồi dùng sức giật mạnh một cái.
Cùng với nỗi đau đớn dữ dội là cảm giác trống rỗng, Lý Hỏa Vượng rút xương cánh tay dính đầy máu thịt lẫn lộn của mình ra như đang nhổ củ cải vậy.
---
Muốn bói quẻ nhưng lại không dễ tìm được xương người trong cái làng chài nhỏ ở đảo Hạnh này. Lý Hỏa Vượng chỉ có thể dùng xương của mình, cũng may sau khi dùng xong thì khúc xương này cũng không bị hư hại gì.
Sau khi dùng xương cánh tay của mình bói quẻ xong, Lý Hỏa Vượng lại cắm khúc xương rạn nứt kia trở lại trong da thịt của mình.
"Bước tiếp theo là tìm xem nơi có vết nứt trên xương..."
Lý Hỏa Vượng tự lẩm bẩm một mình rồi đi về phía làng chài nhỏ ven biển.
Toàn bộ thôn không lớn, mới đi được mấy bước cũng có thể gặp được người quen.
Hắn thấy một người phụ nữ mặt vàng như nến dắt theo con gái của mình đang mua màn thầu ở phía xa. Nàng do dự một hồi lâu, cuối cùng cũng mua cho mình một cái màn thầu rau màu, mua cho con gái nửa cái màn thầu đường đỏ.
Thấy hai mẹ con nghèo đói như vậy, Lý Hỏa Vượng chợt thấy mềm lòng, hắn khẽ giật dây cương một cái để xe ngựa tiến lại gần.
"n công..."
Người phụ nữ thấy Lý Hỏa Vượng thì vội vàng khom người hành lễ, giống như nhớ tới cái gì đó, vẻ mặt của nàng vô cùng lo sợ.
Còn cô bé thì không tự nhiên nhào vào trong lòng mẹ mình, không dám ngẩng đầu.
“Ngươi mang theo con gái đến đảo Hạnh này làm gì vậy?”
Lý Hỏa Vượng dò xét hỏi.
"Ta...chồng ta chết rồi, ta đến đây để nhờ cậy người thân..."
Người phụ nữ rụt rè lên tiếng, nàng thậm chí còn không dám nhìn vào mặt Lý Hỏa Vượng, vẻ mặt nàng vô cùng hèn mọn.