Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 617: Long Vương Gia Gia




Nhìn thấy hành động của Lý Hỏa Vượng, trái tim Dương Na đau như dao cắt, nàng gần như suy sụp và hét lên:

"Hỏa Vượng! Rốt cuộc ngươi muốn ta phải làm sao đây! Ta thực sự không thể quên được ngươi!"

Nghe xong lời này, Lý Hỏa Vượng dần dần dừng lại, sau khi vẻ mặt hắn khẽ thay đổi, hắn lảo đảo giơ tay phải về phía nàng, trong cánh tay máu thịt lẫn lộn là một bông hoa dại màu trắng nhỏ cỡ móng tay.

Lợi dụng lúc Lý Hỏa Vượng mất tập trung, một bình cứu hỏa màu đỏ đã đập mạnh vào cẳng tay của Lý Hỏa Vượng, khiến cằng tay của hắn bị gập lại một góc 90 độ.

Sau khi bị một lực lượng cực lớn từ phía sau đập mạnh vào, hai chiến sĩ phía sau lao lên đè chặt Lý Hỏa Vượng xuống đất, những người còn lại chỉ sợ gã võ công điên cuồng trước mặt sẽ bạo phát khiến người khác bị thương nên vội chạy tới giúp đỡ, ngày càng có nhiều người đè lên người hắn, gần như sắp nhần chìm cả người hắn.

Ánh mắt Lý Hỏa Vượng đảo qua đám người đang lắc lư, nhìn về phía Dương Na bất lực và tuyệt vọng, hắn nhẹ giọng nói:

"Na Na...chuyện trước đây...ta xin lỗi..."

----

Nói xong những lời nói tràn đầy áy náy với Dương Na, tinh thần căng thẳng của Lý Hỏa Vượng cuối cùng cũng không chịu nổi nữa mà ngất lịm đi.

Dù là tiếng bước chân, tiếng gào thét hay là tiếng khóc của Dương Na bên tai đều dần dần tan biến, mọi thứ xung quanh đều rơi vào sự yên lặng.

Cũng không biết đã qua bao lâu, Lý Hỏa Vượng mờ mịt tỉnh lại, hắn bị mùi thơm làm sặc tỉnh.

Màu xanh da trời là màu sắc duy nhất mà hắn nhìn thấy, sau một hồi lấy lại tinh thần, Lý Hỏa Vượng mới nhận ra rằng bản thân đang ngước đầu nhìn lên bầu trời.

Hình ảnh những con sóng xung quanh đập vào thân thuyền, còn có xúc cảm khi đυ.ng vào boong thuyền bằng gỗ dưới người khiến cho hắn biết rằng mình đã trở về thuyền rồi.

Chờ đến khi Lý Hỏa Vượng cúi đầu nhìn xuống thì hắn lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng.

Trước mặt mình đặt cống phẩm và lư hương, mà phía sau lư hương là từng hàng người đang dập đầu cúi lạy. Điều càng khiến hắn rợn tóc gáy hơn là bên trong cống phẩm kia có một đôi đồng nam đồng nữ đang ngồi. Bọn họ hoàn toàn coi mình như Bồ Tát mà cung phụng vậy.

Lý Hỏa Vượng nhìn thấy cảnh này lập tức nổi giận lôi đình. Hắn tức giận không có chỗ phát tiết nên chỉ có thể trực tiếp đứng dậy đạp đổ lư hương kia.

"Các ngươi đều là đồ ngốc sao? Tại sao lại luôn gửi gắm hy vọng của mình vào người khác? CMN các ngươi còn thờ cúng đồng nam đồng nữ cho ta nữa!!"

Nói xong, Lý Hỏa Vượng cưỡng ép kéo hai đứa bé có chấm đỏ trên trán đứng dậy.

Lý Hỏa Vượng đột nhiên nóng nảy khiến mọi người hoảng sợ, không ngừng lùi ra phía sau. Chủ thuyền liên tục dập đầu cầu xin tha thứ:

"Long Vương gia gia, mong ngài nguôi giận, ngài bớt giận!"

“Long Vương gia gia?”

Lý Hỏa Vượng vừa cúi đầu xuống liền nhìn thấy khắp nơi trên người mình có mấy cái xúc tu màu đen lòi ra không ngừng ngọe nguậy. Đặc biệt là cánh tay cụt của mình hoàn toàn được năm cái xúc tu quấn quanh.

Xem ra những người trên thuyền nghĩ rằng cả người mình không có da thịt mọc đầy xúc tu màu đen là do bị tà ma bám lên người rồi.

“Lý Tuế, lùi lại, đừng làm bọn họ sợ hãi.”

Nghe thấy mệnh lệnh của Lý Hỏa Vượng, tất cả xúc tu trên người hắn lập tức biến mất.

Hắn trước tiên nhìn boong thuyền ẩm ướt, sau đó mới nhìn lên bầu trời không một gợn mây. Lúc này, Lý Hỏa Vượng không có tâm tình nào để giải thích với bọn họ, hắn trực tiếp ra lệnh cho chủ thuyền:

"Cút đi lái thuyền đến đảo Hạnh cho ta, nhanh lên! "

"Ôi ôi ôi! Để ta lái! Ta lái!"

Chủ thuyền nào dám không nghe theo, dù người trước mặt không phải là Long Vương gia gia thì cũng không phải là người mà mình có thể chọc tới.

Sau khi đi xuyên qua đám người, Lý Hỏa Vượng đi đến một góc yên tĩnh bên trong khoang thuyền, sau đó chậm rãi hít sâu một hơi, ngẩng đầu hỏi hòa thượng:

"Sao lúc trước ta lại trở lại thuyền được?"

"Đạo sĩ, ngươi từ trong bụng thứ đó chui ra ngoài. Dưới nước tối quá nên ta nhìn không rõ hình dáng của nó ra sao. Đúng rồi, hình như ta nhớ trong bụng thứ đó còn có người sống, cũng không biết hắn có đi ra hay không, còn nữa, trên lưng nó còn mọc đầy mắt.”

Nghe hòa thượng nói vậy, Lý Hỏa Vượng lần nữa hồi tưởng lại tất cả những chuyện mà mình đã trải qua ở bên kia.

Đúng như hắn đã dự đoán trước đó, khi hắn đập vỡ cửa sổ chui ra ngoài cũng đồng nghĩa với việc bản thân đã chui ra từ trong bụng con quái vật kia. Bản thân bay qua cái l*иg gai bằng điện cao thế kia cũng có nghĩa là mình đã thoát ra khỏi sự vướng víu bên ngoài dưới mặt nước. Chờ đến khi bản thân leo lên đến được tháp canh thì chính là lúc mình xoay người lên boong thuyền.

Bản thân thông qua sự xê dịch trong ảo giác, cuối cùng cũng cứu vớt được mạng mình. Lần này là một kinh nghiệm quý giá, nếu lần sau gặp phải chuyện tương tự thì có thể dùng biện pháp này để giải quyết nó.

Vốn dĩ cũng không nên cực khổ như vậy, nhưng không biết rốt cuộc thứ ở dưới nước kia đang đã dùng cách gì mà có thể giải trừ năng lực của Hắc Thái Tuế trong bụng mình. Cũng may trải qua không ít trắc trở, kết quả cũng coi như có thể chấp nhận được.