Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 616: Đại Náo Thiên Cung




Lý Hỏa Vượng cảm thấy toàn thân đau đớn, gần như không nhấc nổi cánh tay, cơ thể như sắp rã rời.

Hắn hiểu rằng mình chắc chắn đã bị thương nặng trong dạ dày của con quái vật đó, mặc dù hắn không biết là do nó cắn hay bị dịch vị ăn mòn.

Nhưng hắn không thể dễ dàng từ bỏ, Lý Hỏa Vượng dùng hết sức để bơi, tự lẩm bẩm một mình:

"Lý Tuế, mau giúp cha ngươi đi, giúp ta bơi nhanh hơn chút, bây giờ ta không thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra ở đó, có chuyện gì đành phải trông cậy vào ngươi rồi."

Ngay khi hắn nói xong, Lý Hỏa Vượng dường như thực sự cảm thấy một sức mạnh trào dâng trong lòng đang giúp đỡ hắn.

"Đa tạ ngươi, Lý Tuế!"

Cũng đúng vào lúc này, một nhóm lớn cai ngục vừa từ cửa ngục đi ra, tay cầm một tấm lưới lớn, xiên sắt và các thiết bị cảnh sát khác, sốt ruột đuổi theo Lý Hỏa Vượng.

Trong sân chơi hình bầu dục để mọi người đi hóng gió ở khu nhà tù Bạch Tháp, một người đang chạy phía trước và một nhóm người đang đuổi theo hắn ta, động tác của Lý Hỏa Vượng không nhanh bằng họ, khoảng cách giữa hai bên nhanh chóng bị kéo gần.

Cuối cùng cũng chạy đến được mép bãi tập, một bức tường thép gai dày đặc chắn ngang khoảng cách giữa Lý Hỏa Vượng và tháp canh gác, Lý Hỏa Vượng đưa ngón tay vào khe hở mà không do dự và bắt đầu leo lên tường.

Thấy tình hình bắt đầu mất kiểm soát, người lính trên tháp canh nhanh chóng giơ súng, nhắm một mắt và chuẩn bị nhắm bắn.

"Đừng bắn! Tuyệt đối không được nổ súng!"

Một giọng nói hốt hoảng phát ra từ đám đông đang đuổi theo.

"Người này hiện tại rất được xã hội chú ý! Nếu hắn chết trong nhà tù của chúng ta, sẽ là một phiền phức lớn đấy!"

Trong khi nói, Lý Hỏa Vượng đã leo đến điểm cao nhất, và một vòng tròn có gai nhọn dày đặc hiện ra trước mặt hắn.

Khi Lý Hỏa Vượng duỗi tay định nắm lấy cái l*иg đầy gai, định lật người nhảy qua, giữa khoảng cách tiếp xúc giữa hắn và bức tường đột nhiên bắn ra một hồ quang điện màu xanh lam, thứ này hiển nhiên được cung cấp bởi điện cao thế.

Nhìn thấy cảnh này, các loại nĩa và lưới vừa được căng ra ở bên dưới vội rụt lại vì sợ bị điện giật.

"Chỉ chút đau đớn này mà cũng muốn ngăn cản ta sao! Còn chưa đủ đâu!"

Lý Hỏa Vượng vẻ mặt dữ tợn trực tiếp nắm lấy cái l*иg đầy gai nhọn, cánh tay duy nhất của hắn dùng lực, cả cơ thể hắn lật ngay trên những chiếc gai nhọn, làn da của hắn bất đầu cháy đen, bộ đồ bệnh nhân cũng bắt đầu bốc khói.

"Kéo công tắc nguồn điện! Kéo công tắc mau!"

Nhìn thấy cơ thể Lý Hỏa Vượng sắp tự thiêu tới nơi, tất cả mọi người đứng phía dưới đều sững sờ nhìn người đàn ông bốc khói trắng kia mà vẫn còn có thể di chuyển.

"Trời ạ, đây còn là người sao?"

Lý Hỏa Vượng dùng chút sức lực cuối cùng của mình, tung ngươi nhảy lên, vọt tới bậc thang sắt ở góc tháp trạm gác bên cạnh.

"Hộc...hộc..."

Lý Hỏa Vượng thở hổn hển, há miệng cố hít từng ngụm khí một, toàn thân hắn đều đã tê dại, ý thức cũng bắt đầu trở nên mông lung.

Giờ phút này, hắn thực sự mệt mỏi đến rã rời, dường như chút sức lực cuối cùng trong cơ thể đã bị rút cạn, nhưng thấy sắp có thể trở lại thuyền rồi, lúc này tuyệt đối không thể dã tràng xe cát được.

Hít sâu một hơi, Lý Hỏa Vượng mạnh mẽ đứng lên, dùng bàn tay bị những gai nhọn cứa vào da thịt đến máu thịt lẫn lộn, nắm lấy lan can bên cạnh, lảo đảo đi về phía tháp canh gác.

Nhìn thấy tên điên đáng sợ này thực sự leo lên bậc thềm, súng trên tay của hai người lính làm nhiệm vụ giơ lên cũng không được mà không giơ cũng không xong.

Cuối cùng, họ dứt khoát đeo súng vào lưng, trực tiếp đứng theo tư thế quân thế quyền.

Tuy nhiên, họ cực kỳ ngạc nhiên khi phát hiện kẻ điên trước mặt sau khi lên đến tháp canh gác thì chỉ đứng yên bất động, không hề có ý định tấn công bọn họ.

Đương nhiên Lý Hỏa Vượng không cần nhúc nhích nữa, bởi vì hắn biết lúc này hắn đã trở lại được boong tàu, tạm thời hắn đã thoát khỏi nguy hiểm rồi.

Sau khi hơi thở trở lại bình thường, Lý Hỏa Vượng cố gắng vực dậy tinh thần, nói với hai người trước mặt.

"Thuyền trưởng, đừng...đừng dừng lại, cứ tiếp tục đi về Hạnh Đảo."

"Cộc cộc cộc."

Nghe thấy một loạt tiếng giày giẫm ầm ầm lên bậc thang sắt, Lý Hỏa Vượng đang thiêm thϊếp lập tức gióng lên hồi chuông báo động trong lòng.

Hắn nhanh chóng lùi vào tường, tạo thành một góc với những người xông vào và hai người trước mặt.

Nhìn những chiếc xiên màu bạc sáng bóng trong tay bọn họ, Lý Hỏa Vượng hét lên một cách cuồng loạn.

"Khỉ nước, đúng không? Các ngươi đừng hòng kéo ta trở lại trong nước!"

Thấy họ sắp lao tới, Lý Hỏa Vượng dứt khoát giơ tay phải lên đập vào mắt trái của mình.

"Hỏa Vượng!"

Giọng nói gần như tang thương khiến bàn tay của Lý Hỏa Vượng lập tức dừng lại, hắn kinh ngạc nhìn con khỉ nước trước mặt, trên tay lộ ra một mảng trắng.

Đó là Dương Na, nàng đứng đó với vẻ mặt phờ phạc, khiến người ta thương xót biết bao.

"Hỏa Vượng, ngươi tỉnh táo rồi mà, đúng không? Bây giờ ngươi đã nhận ra ta rồi sao?"

Lý Hỏa Vượng vô thức cúi đầu, tránh né ánh mắt của Dương Na, hắn trong trạng thái không tỉnh táo đột ngột giơ tay lên, miệng há càng ngày càng rộng.

"Ta chính là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không! Hôm nay ta phải giẫm nát Lăng Tiêu Điện này, đại náo thiên cung!"

Lý Hỏa Vượng chảy nước mắt cười lớn, nhảy múa như một kẻ mất trí thực sự trước mặt mọi người.