Đứng trên sườn núi, Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn thị trấn ven biển phía xa, nơi đó đương nhiên không thể so được với Thượng Kinh Ngân Lăng thành, nhưng người đến người đi cũng vô cùng náo nhiệt.
Tầm mắt lướt qua những mái ngói đen cao thấp khác nhau, Lý Hỏa Vượng nhìn qua mặt nước biển như nối liền một dải với bầu trời phía xa xa.
Làn gió biển mặn và ẩm ướt thổi qua đôi má không có lớp da của Lý Hỏa Vượng, khiến hắn cảm thấy hơi châm chích nhẹ.
"Cuối cùng cũng đến rồi, may mà trên đường đi không gặp phải sự cố nào."
Lý Hỏa Vượng nhặt chiếc nón rộng vành màu đen đội lên đầu, lại ngồi lên một con chiến mã và lắc dây cương.
Đi qua cổng thành vốn không có lính canh gác, điểm dừng chân đầu tiên của Lý Hỏa Vượng là trạm dịch nơi đây, trả lại ba con ngựa mà hắn đã mượn.
Ba con ngựa dư ra này là Lý Hỏa Vượng mượn được từ dịch trạm bằng thân phận Giám Thiên Ti.
---
Sau khi trả ngựa trở về, Lý Hỏa Vượng bước vào một quán trọ, cả một chuyến đi bôn tẩu đầy mệt mỏi, hắn cần phục hồi sức lực thật tốt trước khi lên thuyền.
"Khách quan, món ăn của ngài xong rồi đây."
Tiểu nhị dọn xong đồ ăn lên bàn, quay người chuẩn bị rời đi thì bị Lý Hỏa Vượng ngăn lại.
"Chờ đã, cá và tôm này vẫn còn sống? Thế này làm sao mà ăn được?"
"Haha, khách quan lần đầu tiên đến Hoa Đình thành đúng không? Đây không phải là đồ sống, nó được gọi là ướp tái, ngài nhìn xem, những khách quan khác cũng ăn như vậy cả. Ngài cứ thưởng thức thử xem, không ngon không lấy tiền."
Lý Hỏa Vượng nhìn những vị khách ở các bàn khác cặm cụi ăn, lúc này mới vươn bàn tay quấn đầy băng gạc ra vẫy vẫy, ý bảo tiểu nhị rời đi.
Có lẽ vì gần biển nên các món ăn ở nơi này cũng có nhiều thay đổi so với nơi khác, chủ yếu là dựa vào những thứ từ biển.
Tuy lúc mới ăn cảm thấy có chút không quen, nhưng phải nói là thức ăn rất tươi, thịt được tẩm ướp có vị ngọt thanh, mang một hương vị rất riêng.
Lý Hỏa Vượng ăn uống no say thì ngã đầu ngủ thϊếp đi, mãi đến ngày hôm sau khi mặt trời đã lên cao mới tỉnh dậy, lắc lắc cái đầu có phần không tỉnh táo, Lý Hỏa Vượng xoay người rời khỏi giường.
"Lên thuyền!"
Thuyền đi đến Hạnh Đảo rất dễ tìm thấy, là một chiếc Phúc Thuyền cỡ vừa, đáy vuông, chở mấy chục người cũng không thành vấn đề.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng chuẩn bị lên thuyền thì bị một thuyền trưởng râu ria xồm xoàm lôi thôi lếch thếch chặn lại, hét lên:
"Chờ đã! Ngươi họ gì?"
"Họ Nhĩ."
"Bớt pha trò với ta! Làm gì có ai họ Nhĩ, nếu ngươi không nói sự thật, trực tiếp xuống thuyền, lão tử không rảnh nói nhảm với ngươi!"
"Họ Bạch."
Nhìn lên nhìn xuống, đánh giá Lý Hỏa Vượng một vòng, chủ thuyền vẫy vẫy tay.
"Vậy còn được, người tiếp theo, ngươi họ gì?"
Sau thời gian một nén hương, nhìn thấy bến cảng phía xa dần nhỏ lại, Lý Hỏa Vượng chậm rãi thở ra, sắp phải gặp lại Gia Cát Uyên, tâm trạng của hắn lúc này vô cùng phức tạp.
Ngờ vực? Hưng phấn? Vui sướиɠ? Tò mò? Có lẽ mỗi thứ đều có một ít.
Đưa tay sờ bụng, Lý Hỏa Vượng cảm thấy nhẹ nhõm một chút, giờ đây hắn đã không còn là Lý Hỏa Vượng lúc mới ra khỏi Thanh Phong Quán nữa, cho dù tiếp theo có xảy ra chuyện gì, hắn vẫn luôn chuẩn bị sẵn sàng.
"Haha, không vào trong khoang thuyền ngồi chút sao? Gió biển bên ngoài lạnh biết mấy."
Một giọng nói vang lên từ phía sau.
Lý Hỏa Vượng quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy một người trẻ tuổi có trát thuốc cao da chó trên trán, ngả ngớn đứng bên cạnh hắn.
Lý Hỏa Vượng hơi nhíu mày, không thèm để ý tới người đến làm quen này, cơ thể chủ động nhích qua một bên.
"Cùng đi trên một con thuyền cũng coi như có duyên nhỉ, phải mất sáu ngày mới đến được Hạnh Đảo, vào khoang thuyền cũng chơi bài lá đi, ba người thiếu một, vừa hay còn thiếu một tay đây."
"Không."
Lý Hỏa Vượng hời hợt trả lời, trực tiếp bước nhanh vài bước, đi đến phía bên kia của boong tàu.
Nhìn thấy thái độ của Lý Hỏa Vượng, người đàn ông cũng không muốn chuốc lấy phiền nhiễu, xoay người chuẩn bị đi về phía khoang thuyền.
Đúng lúc này, sắc trời đột nhiên tối sầm lại, mọi người đồng thời ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện có một con tàu cực lớn đang lướt qua.
Chiếc thuyền này rất lớn, tựa như một ngọn đồi, chỉ cần đến gần là đã có thể chặn hoàn toàn ánh sáng mặt trời chiếu vào Phúc Thuyền, trên mạn thuyền có treo những đầu sư tử bằng đồng to bằng bàn bát tiên.
Đầu sư tử mở to, bên trong không biết có thứ gì đó tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, giống như nanh của con sư tử đầu bằng đồng.
Đây rõ ràng là một con tàu chiến, một số dấu vết trên tàu chứng tỏ con tàu này vừa kết thúc một trận chiến.
Ngay khi con tàu xuất hiện, mọi người trên boong lập tức quỳ rạp xuống đất, cơ thể run rẩy như cái sàng.
"Tàu của Đại Lương Quốc? Họ đang giao chiến với quân nào vậy?"
Trong khi Lý Hỏa Vượng đang suy nghĩ vấn đề này, chiếc tàu chiến mang đến cảm giác áp bức ngột ngạt này từ từ đi về phía cảng.
Đến khi mặt trời trên bầu trời lần nữa chiếu sáng boong tàu Phúc Thuyền, những người khác mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
"Ngươi thật to gan, dám không quỳ xuống, nếu chọc quân binh tức giận, tính mạng của ngươi coi như đi tong!"
Người bôi cao da chó trước đó đi đến bên cạnh Lý Hỏa Vượng, giơ ngón tay cái lên với Lý Hỏa Vượng.