Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 612: Biến Cố




"Họ trở về từ đâu vậy?"

Lý Hỏa Vượng hỏi hắn ta.

"Chuyện này làm sao ta biết được, nhưng trong thành có lan truyền một tin đồn rằng họ đang ra biển để tìm một cái gì đó."

"Điều động một trận thế lớn như vậy mà chỉ để tìm một thứ gì đó thôi sao?"

Lý Hỏa Vượng ngay lập tức nhớ đến Tâm Trọc mà hắn và Ký Tương từng tìm kiếm trước đó. Đó cũng là đi tìm một thứ.

"Chẳng lẽ Tâm Trọc này chỉ là một trong những thứ mà họ muốn sao? Họ muốn có nhiều thiên linh địa bảo như vậy làm gì?"

Lúc này Lý Hỏa Vượng cứ luôn cảm thấy một nơi nào đó đang có chuyện lớn xảy ra, nhưng hắn lại không cảm nhận được bất kỳ manh mối nào.

Khẽ lắc đầu, rũ bỏ những vấn đề không liên quan đến mình đi, hắn quay người đi về phía khoang thuyền.

Mấy ngày sau không hề có chuyện gì xảy ra, sóng yên biển lặng, mọi thứ trông rất bình thường, nhưng đối với Lý Hỏa Vượng, ngồi trên con thuyền đang dần đến gần Hạnh Đảo này, hắn có cảm giác mình sống một ngày như dài bằng một năm.

"Ngọc Kỳ Lân."

"Lục Bách Tử."

"Mười vạn quan, lão hói, ngươi đánh bài nhanh lên chút được không, mỗi lần ra bài đều lề mà lề mề, như một bà già vậy."

"Này! Chờ chút, ta thắng rồi. Đưa tiền, đưa tiền!"

Lý Hỏa Vượng tựa vào thân thuyền, lẳng lặng nhìn những người này đánh bài lá cây để giết thời gian, quan sát mấy ngày hắn cũng hiểu được, nói trắng ra, lá bài này chính là mạt chược trong tay của mình.

Nhưng số lượng bài ít hơn nhiều, mạt chược có hơn 100 lá bài, còn lá bài cây này chỉ có vài chục lá bài, khi đánh cũng có thể phân thắng bại nhanh chóng.

Không chỉ hiểu được luật lệ, Lý Hỏa Vượng còn hiểu được tính cách mỗi người, thanh niên bôi thạch cao da chó kia thích ra Lão Thiên, nhưng người đàn ông đầu trọc để râu kia mới có kỹ năng đánh bài tốt nhất, nhờ trình độ chơi bài mà thắng được rất nhiều.

Không chỉ một mình Lý Hỏa Vượng ngồi xem, mà những người đang rảnh rỗi khác cũng vây lại xem, quan sát trận bài để giải tỏa cơn buồn chán.

"Quân chết tiệt! Tiểu tử này lại dám ra Lão Thiên! Lão tử còn nói sao trận nào cũng thua hết!"

Trận đánh bài nhanh chóng biến thành trận ẩu đả, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến mục đích giải sầu của những người khác.

"A a."

Một tiểu nha đâu khoảng dưới bốn tuổi mặc một cái quần yếm đi đến chỗ Lý Hỏa Vượng, khẽ lắc lắc ống quần của hắn.

Thấy Lý Hỏa Vượng nhìn sang, cô bé mỉm cười đưa một viên kẹo mè chỉ còn một nửa trong tay qua.

Lý Hỏa Vượng nhìn vào mắt cô bé, đôi mắt của cô gái nhỏ rất trong sạch, suy nghĩ cũng rất trong sáng, chỉ muốn chia sẻ viên kẹo ngon với người khác, giống như sư tỷ ngốc nghếch ở Thanh Phong Quán đã từng chia kẹo cho hắn.

"Hú, hú."

Màn Thầu đang ngồi xổm trong góc ló đầu ra.

Tiểu nha đầu nhìn thấy chú chó to lớn màu vàng ngay lập tức vui mừng khôn xiết, lập tức đưa cho Màn Thầu chiếc kẹo mè đang giơ lên cao.

Ngay khi Màn Thầu cẩn thận há miệng định cắp lấy viên kẹo đi, một cái xúc tu nhanh chóng duỗi ra, trực tiếp cuốn lấy viên kẹo.

Nhìn thấy xúc tu màu đen dính sền sệt rút vào trong áo choàng màu đỏ của Lý Hỏa Vượng, cô gái nhỏ vui mừng cười khúc khích, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.

Ngay khi cô bé chống hai tay lên người Lý Hỏa Vượng, mở miệng bi bô nói vào chỗ xúc tu biến mất, một phụ nhân mặt mày tái xám vội vàng ôm cô bé vào lòng.

Nàng ta ôm lấy đứa con gái đang giãy dụa của mình, vội vã cúi đầu với Lý Hỏa Vượng mấy lần rồi đi về phía khoang tàu nơi người phụ nữ sống.

Màn Thầu liếc nhìn chủ nhân không nhúc nhích của mình, nghiêng đầu qua dụi dụi, dùng lưỡi liếʍ không ngừng vào dấu tay nhỏ trên đạo bào màu đỏ, trên dấu tay nhớp nháp này ít nhiều cũng có chút ngọt ngào.

---

Lý Hỏa Vượng đưa tay sờ nhẹ đầu của Màn Thầu, xuyên qua tấm màn đen nửa trong suốt, nhìn phương hướng cô gái nhỏ đang rời đi, trong lòng hắn dấy lên một sự ngưỡng mộ.

Nếu hắn có thể quay trở về khoảng thời gian vô tri không biết gì này thì tuyệt vời biết mấy.

Ngay lúc hắn đang suy nghĩ liên miên, chợt có một tiếng "ầm" trầm thấp vang lên, khoang thuyền nhanh chóng nghiêng sang trái, đám người đang đánh nhau ở đằng xa đột nhiên ôm nhau thành một nhóm, biến thành một quả bầu lăn lóc.

Lý Hỏa Vượng trực tiếp rút kiếm cắm xuống đất, tay vươn ra trực tiếp nắm lấy đuôi của Màn Thầu.

"Con sóng lớn như vậy, xe ngựa đặt ở dưới khoang thuyền sẽ không sao chứ?"

Vừa nghĩ đến hậu quả của việc Hắc Thái Tuế thoát khỏi xiềng xích, tự do trong khoang thuyền, Lý Hỏa Vượng không khỏi có chút lo lắng, chẳng đợi được thân tàu trở lại thăng bằng, Lý Hỏa Vượng đã loạng choạng về phía đuôi ngựa.

Đến khi thấy cỗ xe mà hắn dùng đinh đóng chặt không có gì bất thường, con ngựa bị bịt mắt bên cạnh đang bình thản nhai thức ăn cho ngựa, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi cẩn thận kiểm tra xe ngựa và gót chân ngựa một lượt, Lý Hỏa Vượng mới thấy yên tâm, xoay người quay trở lại khoang thuyền.

Tuy nhiên, khi Lý Hỏa Vượng trở về lại khoang thuyền, hắn sững sờ phát hiện ra nhóm người lớn vừa rồi đã biến mất, lá bài nhỏ dài cũng nằm rải rác khắp nơi.

"Ầm!"

Một âm thanh bị bóp nghẹt khác lại vang lên, cả khoang thuyền lại nghiêng một cách dữ dội.

"Có chuyện gì vậy?"

Lý Hỏa Vượng cảm thấy có gì đó không ổn, hắn cau mày lại, cầm lấy chuôi kiếm nhanh chóng lao về phía boong tàu.