Chuyện cũng đã xảy ra rồi, dù có phàn nàn đến mấy cũng là vô ích, đôi mắt Xuân Tiểu Mãn đỏ hoe, lập lời thề:
"Ngươi yên tâm, chờ ta luyện được công pháp thần thông, ta tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ ai làm tổn thương tới ngươi nữa!"
"Công pháp? Công pháp gì vậy?"
Đôi mi thanh tú nhỏ dài của Bạch Linh Miểu nhăn lại với nhau.
Xuân Tiểu Mãn lập tức hoảng hồn, nhanh chóng cứu cánh:
"Không có, ý ta là sau này ta sẽ tìm ra một công pháp thần thông, sau khi học được ta sẽ bảo vệ ngươi!"
Nhưng làm sao Bạch Linh Miểu có thể bị lừa dễ dàng như vậy.
"Không đúng lắm? Đừng có lừa ta, có phải ngươi đã tìm thấy thứ gì đó ở bên dưới từ đường không? Tiểu Mãn tỷ, nói thật cho ta biết đi."
Thấy đối phương đã đoán được rồi, Xuân Tiểu Mãn cũng không giấu giếm nữa, ánh mắt nàng phức tạp nhìn Bạch Linh Miểu đang đứng trước mặt, cuối cùng nhàn nhạt thở dài một hơi:
"Miểu Miểu, ta không nói cho ngươi biết chỉ vì sợ ngươi sẽ lo lắng, bởi vì ngươi cũng biết người thân của mình đã..."
Xuân Tiểu Mãn nói luyên thuyên một hồi, nhưng ánh mắt của Bạch Linh Miểu lại càng ngày càng sáng. Thậm chí nàng còn không thể đợi đến hừng đông đã vội vàng bước nhanh về phía từ đường Bạch gia.
"Ta nên nghĩ ra sớm hơn! Ta nên nghĩ ra sớm hơn mới phải!"
Bạch Linh Miểu không giấu được vẻ vui mừng trên mặt, ngay cả tiếng hét của Xuân Tiểu Mãn phía sau cũng không thể làm nàng chậm lại nửa bước.
Xoay bức tượng khỉ bằng đồng, Bạch Linh Miểu nhấc làn váy nhanh chóng lao vào cửa ngầm trong đại đường.
Nàng không liếc mắt tìm kiếm xung quanh đại đường, mà lao vào cánh cửa gỗ bên cạnh.
Ngay khi đang cấp tốc lục lọi, nàng đột nhiên chững lại, một số ký ức mơ hồ đặc biệt chợt lóe lên trong đầu Bạch Linh Miểu, nàng đã từng đến đây, từ khi còn rất nhỏ nàng đã từng đến đây.
"Khoan đã, nhị bá và cậu trẻ định đi đâu vậy? Chờ đã! Cháu nhớ là bên này."
Bạch Linh Miểu đi dọc theo hành lang đến chỗ sâu nhất, nhưng không có gì ở đây cả, chỉ có một con ngõ cụt.
"Miểu Miểu, nó không có ở đây, Cẩu Oa đã tìm thấy công pháp thần thông của nhà ngươi ở cánh cửa thứ ba đằng kia."
Bạch Linh Miểu mắt điếc tai ngơ, nàng ngồi xổm xuống, cẩn thận dò tìm thứ gì đó trên bức tường không bằng phẳng.
Đột nhiên, kèm theo một âm thanh rung động, tiếng ma sát của xiềng xích gắt gao vang lên, bức tường nơi ngõ cụt từ từ nhô lên.
Một dãy giá sách với hoa sen và cờ trắng trang trọng hiện ra trước mặt Bạch Linh Miểu, trên chiếc bàn ở góc tường đằng xa, một đóa hoa bạch ngọc liên màu trắng trong như pha lê tỏa ra ánh sáng yếu ớt, chiếu sáng cả căn phòng.
Từng cuốn sách đều được bọc cẩn thận bằng da bò mềm, bên cạnh còn có lót cát mịn để hút ẩm, Bạch Liên Giáo dường như rất nâng niu những cuốn sách này.
"Trời ạ."
Xuân Tiểu Mãn sững sờ nhìn mọi thứ trước mắt, nàng thật sự không ngờ rằng trong căn phòng bí mật này lại có một căn phòng bí mật khác.
Có thể giấu kỹ như vậy, hiển nhiên những thứ ở đây đều có giá trị rất lớn, công pháp mà trước đây nàng phải chịu bao cực khổ để tu luyện có vẻ cũng chẳng xứng xách dép cho đống sách trước mặt nàng bây giờ.
"Có vẻ như gia đình ta đã để lại cho ta không ít thứ tốt đẹp."
Bạch Linh Miểu hết nhìn trái lại nhìn phải, vui mừng hớn hở.
"Huhu…huhu."
Tiếng khóc như có như không chợt vang lên ở góc tường.
Nghe thấy tiếng khóc, trên mặt Bạch Linh Miểu lộ ra một chút không kiên nhẫn.
"Khóc cái gì mà khóc! Chuyện này có gì đáng phải khóc hả! Nhìn dáng vẻ như quỷ quái bây giờ của Lý Hỏa Vượng, chẳng lẽ ngươi không định giúp hắn ta sao? Dựa vào tiên gia thì giúp được cái rắm gì!"
Xuân Tiểu Mãn thận trọng tới gần, lúc này mới nhận ra tiếng khóc là của Nhị Thần, nàng ấy ngồi đó khóc vô cùng thảm thiết.
Tiểu Mãn do dự một lúc, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, bước đến chỗ Nhị Thần, vỗ nhẹ vào lưng nàng ấy.
Thân thể run rẩy của Nhị Thần hơi nghiêng người, dựa vào lòng của Tiểu Mãn, thấp giọng nghẹn ngào.
Nhìn chiếc khăn trùm đầu màu đỏ trong ngực, Xuân Tiểu Mãn có chút thất thần, có một khoảnh khắc nào đó, nàng cảm thấy Nhị Thần trước mặt mình mới chính là Bạch sư muội từng vô cùng thân thiết với nàng trước đây.
Vòng tay qua vai Nhị Thần, Xuân Tiểu Mãn ngẩng đầu lên, nhìn Bạch Linh Miểu đang mừng rỡ như điên ở phía xa với vẻ mặt vô cùng phức tạp.
"Miểu Miểu, đây vốn là thứ của Bạch gia ngươi, ta không phản đối việc ngươi muốn tu luyện, nhưng ngươi vẫn chưa quên những người trước kia đã bị chôn trong đất chứ?"
"Không cần phải quanh co lòng vòng, yên tâm, ta không động đến công pháp thương thiên hại lý của Bạch Liên Giáo là được chứ gì, lão nương cũng không phải là Lý Hỏa Vượng."
"Jia! Jia!"
Lý Hỏa Vượng giật thật mạnh dây cương, điều khiển bốn con ngựa kéo xe phía trước lao nhanh trên đường.
Bình thường chỉ cần một con ngựa là đủ, nhưng nếu muốn nhanh chóng đến được bãi biển, thì cần phải dùng thêm ba con nữa.
Nếu muốn nhanh hơn nữa thì có thể dán một chữ phi lên lưng ba con ngựa.
"Yu! Yu!"
Lý Hỏa Vượng kéo chặt dây cương, bốn con hắc mã với những giọt máu khắp người, toàn thân run rẩy đã dừng lại.