Một cái xúc tu vương ra, quấn quan tấm da người thu nó về.
“Cảm ơn, cha.”
“Chúng ta đi thôi.”
Lý Hỏa Vượng xoay người leo lên xe ngựa.
Ngồi lên xe ngựa, Lý Hỏa Vượng lấy chút lương khô lạnh tanh ra ăn, hớp một ngụm nước lã lạnh ngắt.
—
“Nghe nói, bây giờ có lẽ là năm mới rồi nhỉ?”
“Trời ạ, chẳng phải là năm mới rồi còn gì, từ hồi đầu tháng một ta đã mong chờ ngày này rồi.”
Cẩu Oa mặt một chiếc trường bào bằng lụa, hắn tán dóc với Triệu Ngũ vài câu bèn ngồi xuống cầm cái đùi gà to tướng gặm một cái.
Còn chưa kịp nuốt xuống thì ánh mắt của Cẩu Oa đã tia sang những món ăn khác trong bữa cơm tất niên.
Cá chép kho tàu, thịt viên, khâu nhục xào cải thảo khô, lá xách bò xào ớt xanh, thịt viên tứ hỷ, giò heo sốt cay, bồ công anh xào thịt ba rọi, gà luộc cắt khúc.
Mặc dù đứa trẻ họ Dương này không biết trình bày trang trí, nhưng món nào cũng rất được miệng.
Hôm nay là năm mới, ngày thường làm gì ăn được những món ngon như thế này, đời này của hắn thích nhất là đón năm mới.
Hắn gấp phần bụng cá đầy đặn bỏ vào bát của vợ mình.
“Ăn mạnh lên! Vợ chồng ta phải ăn hơn tên ngốc họ Cao kia!”
Cẩu Oa như thế, người khác cũng không khá hơn là bao, nhất là đám đồ đệ vừa được thu nhận của Lữ Gia Ban, bọn họ đều cắm mặt vào đĩa cơm.
“Ấy…Không biết bây giờ Miểu Miểu ở đâu, ăn cái gì rồi.”
Xuân Tiểu Mãn ăn không vô, dùng đầu đũa chọt chọt khúc xương trong bát.
Triệu Ngũ bên cạnh lấy đũa gắp một cục thịt viên bỏ vào bát của nàng:
“Nàng ta có bản lĩnh cao cường, còn có Lý sư huynh ở đó. Đừng lo lắng, chúng ta vượt qua năm nay trước đi rồi hẵng nói.”
“Ăn.”
Một cục thịt viên rơi thẳng vào bát của Xuân Tiểu Mãn, của Cao Trí Kiên gắp cho.
Lúc không khí trong đại sảnh đang vui vẻ hòa thuận, thì có một bóng người xuất hiện trước sân lớn của nhà họ Bạch:
“Ôi dào, đang ăn cơm tất niên à? Chắc là ngon lắm nhỉ? Đứng ở đây thôi mà ta đã ngửi thấy mùi thơm rồi.”
Giọng nói này khiến tất cả mọi người đồng loạt nhìn ra phía cửa, nhìn thấy Bạch Linh Miểu đứng ở đó mỉm cười, Xuân Tiểu Mãn là người phản ứng nhanh nhất.
Nàng xông thẳng tới, sờ trên sờ dưới, sau khi nhìn thấy đối phương trở về nguyên vẹn thì nàng mới thở phào một hơi.
Sao đó bất mãn khiển trách:
“Thời gian này ngươi khiến ta lo chết đi được, lần sau trước khi đi, tốt xấu gì cũng phải nói với ta một tiếng.”
Sau khi Bạch Linh Miểu vỗ vỗ vai nàng bèn lướt qua nàng đi nhanh về phía đại sảnh.
Trong đại sảnh có tổng cộng ba cái bàn, nàng không tìm thấy hai cái bàn nhỏ nào khác, thế là đi đến cái bàn to nhất, đồng thời cũng đối diện chính diện của cửa lớn.
Người ngồi ở vị trí đó là người lớn tuổi nhất, Lữ Trạng Nguyên. Quai hàm bên trái của hắn bị nữa cái chân giò đẩy lên cao, hắn kinh ngạc nhìn Bạch Linh Miểu đi tới trước mặt mình.
Bạch Linh Miểu đứng đó không nói gì, nhưng Lữ Trạng Nguyên lại tỏ vẻ hắn đã hiểu ý mà nàng muốn nói. Hắn cười không ngớt, lấy tẩu thuốc được đặt trên bàn, dịch mông sang, ngồi chen vào chỗ của con trai bên cạnh.
“Khà khà khà, Bạch cô nương, người trở về rồi sao? Người đi hướng này nè, mọi người lo lắng cho người muốn chết, tiểu đạo gia không về cùng người sao?”
Bạch Linh Miểu cầm ly rượu, nâng ly kính rượu với cả bàn, giọng nói khoan khoái:
“Nào, ăn tết lớn mà, ta kính các vị một ly!”
---
Đối mặt với ly rượu đang giơ cao trong tay Bạch Linh Miểu, mọi người đều trợn tròn mắt, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Bạch cô nương khiến nàng ấy thay đổi nhiều như vậy? Bạch Linh Miểu trước đây chưa bao giờ làm những chuyện như vậy bao giờ.
Mặc dù trong lòng có nghi ngờ như vậy, nhưng đối mặt với chủ nhân thực sự của ngôi làng này, những người khác vẫn tụm năm tụm ba nâng ly rượu lên, kính rượu với Bạch Linh Miểu.
Khi những người khác bắt đầu cầm đũa trở lại, Xuân Tiểu Mãn lại đến ngồi cạnh Bạch Linh Miểu, thân thiết nắm lấy tay nàng ấy, lo lắng hỏi:
"Miểu Miểu, có chuyện gì vậy? Sao bây giờ ngươi như trở thành một người khác vậy!"
Bạch Linh Miểu cũng thoải mái, nàng gắp một miếng thịt gà cho vào miệng, vừa nhai vừa nói:
"Không có gì đâu, ta chỉ cầm kiếm của Lý Hỏa Vượng chút thôi."
"Gì cơ?!"
Giọng nói của Xuân Tiểu Mãn gần như có thể lật tung cả mái nhà, nàng đã từng chứng kiến Lữ Trạng Nguyên sau khi chạm vào kiếm đã sinh ra hậu quả thế nào.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, các huynh đệ khác làm gì quan tâm nổi đến chuyện ăn uống nữa, ai nấy đều dồn dập đứng dậy hỏi rốt cuộc đã có chuyện gì. Cuối cùng, sau những lời hỏi thăm và quan tâm dồn dập của họ, bữa ăn đêm giao thừa cứ vậy mà kết thúc qua loa.
Sau một thời gian dài, cuối cùng họ cũng kết thúc hiện thực này, mặc dù tính cách đã thay đổi, nhưng dù sao vẫn là con người đó.
Nhưng không phải ai cũng nghĩ thoáng được như vậy, Xuân Tiểu Mãn ôm Bạch Linh Miểu vào lòng, vừa khóc lóc vừa oán giận chính mình lúc đó đã không ngồi tù chung, nếu ngồi tù cũng nhau thì có lẽ sẽ không xảy ra chuyện như thế này.
Bạch Linh Miểu ngọ nguậy thoát khỏi vòng tay nàng ấy, không kiên nhẫn nói:
"Tai ta sắp bị ngươi càm ràm muốn điếc rồi, nếu ngươi thực sự quan tâm đến ta, ngươi nên mừng cho ta mới phải, giờ ta đã gác lại mọi thứ trong lòng, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều."