Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 608: Thành Công




"Ha...Ha..."

Cả người Lý Hỏa Vượng đều đang run rẩy, hắn vào lúc này đã không thể phân biệt được chỗ nào đau hơn, hắn nghĩ rằng bản thân mình đã dần quen với sự đau đớn.

Nhưng khi cơn gió lạnh của tháng mười hai âm lịch cứa vào thân thể không có da như một lưỡi dao, Lý Hỏa Vượng vẫn đau đớn đến sắp ngất đi.

Lý Hỏa Vượng run lẩy bẩy lấy ra Hỏa Áo Chân Kinh bắt đầu run rẩy niệm chú ở bên trên.

Những con rết bị cháy bò khắp người Lý Hỏa Vượng, chẳng mấy chốc, cả người hắn bị phủ kín những vết cắn loang lổ màu vàng đen.

Điều này có thể sẽ càng khiến hắn đau đớn hơn, nhưng ít nhất người có đầy sẹo trên cơ thể như Lý Hỏa Vượng có thể mặc quần áo rồi.

Lý Hỏa Vượng mặc quần áo xong, nhìn xuống mặt đất, nhịp thở trong tim đột ngột ngừng lại, hắn trực tiếp ngã trên xe ngựa, cuộn mình lại hai tay ôm lấy mình rồi hôn mê.

---

Chờ sau khi Lý Hỏa Vượng tỉnh lại lần nữa, trời đã sụp tối, nghe hòa thượng nói hắn mới biết bản thân đã bất tỉnh ba ngày ba đêm.

Mặc dù cảm thấy vô cùng đói bụng, nhưng tinh thần đã tốt hơn rất nhiều so với lúc lột da.

Hắn lấy chút lương khô và siêu nước, vừa ăn vừa tu ừng ực. Lý Hỏa Vượng đi về phía tấm da của mình, điều khiến hắn không ngờ tới là Màn Thầu lại ở đó.

Nó cuộn người lại, tạo thành một quả bóng màu vàng khổng lồ. Mặc dù ngủ như nó vẫn không quên đảm bảo an toàn cho tấm da của Lý Hỏa Vượng, bên cạnh nó có hai con chuột chết nằm lăn lóc.

Ngửi thấy mùi đồ ăn, Màn Thầu lập tức tỉnh dậy, ngồi xổm xuống, không ngừng quẫy đuôi với Lý Hỏa Vượng.

“Có đôi lúc, ta cảm thấy chó còn tốt hơn người.”

Lý Hỏa Vượng đưa tay vuốt ve đầu của Màn Thầu, hắn trực tiếp ném nửa cái bánh nướng trong tay ra xa, để Màn Thầu đến nhặt.

Thấy nó đang gặm bánh, Lý Hỏa Vượng ngồi xổm xuống, cẩn thận nhấc tấm da vùi trong bùn đất của mình ra ngoài.

Không phải Lý Hỏa Vượng chưa từng nghĩ ra cách lột da khác, nhưng hắn không có người giúp đỡ nào nên không thể làm được, chỉ có cách này mới là cách tiện lợi nhất.

Còn lớp da được bóc ra chẳng hư hao chút nào, vô cùng hoàn chỉnh.

Trước tiên hắn đổ thủy ngân trong lớp da ra, sau đó lôi Đại thiên lục ra, kế tiếp xách tới cạnh xe ngựa, hắn lôi bó rơm khô được chuẩn bị sẵn nhét vào bên trong.

Rất nhanh lớp da teo tóp của Lý Hỏa Vượng căng phồng lên, hắn nhìn bản thân trước mặt, không thể không nói cảm giác này kỳ lạ quá đỗi.

Bỏ lớp da người trước mặt xuống, Lý Hỏa Vượng lấy 6 nén nhang ra đốt, cắm 3 cây nhang vào trong hốc mắt, tiếp đó cắt vài sợi tóc của mình, ghép lại thành chu sa, nhanh chóng vẽ bùa lên lớp da người.

“Huyền Tông thiên địa, vạn khí bổn căn! Yểm tu tỷ kiếp, can la đát na! Ba cõi trong ngoài, duy đạo độc tôn, thân có hào quang soi rọi thân ta!”

Lý Hỏa Vượng niệm chú xong thì lá bùa trên tay cũng được vẽ xong, nén nhang được cắm trong hốc mắt cũng nhanh chóng tàn, mang theo làn hương rút vào trong tấm da người của Lý Hỏa Vượng.

Nhìn thấy cảnh này, Lý Hỏa Vượng vô cùng căng thẳng:

“Thành công rồi? Có lẽ là thành công rồi? Ta đã luyện tập lâu thế mà.”

Vừa dứt lời, Lý Hỏa Vượng chợt nhìn thấy thất khiếu trên tấm da người của hắn không ngừng tỏa ra khói trắng, những nén nhang vừa nhét vào lúc nãy dường như đã bén lửa với bó rơm khô được nhét vào.

Làn khói mỗi lúc một dày đặc, cả tấm da người cũng nhanh chóng co rúm lại. Khi làn khói trắng tản ra, một tấm da người chỉ to bằng lòng bàn tay hiện ra trước mắt Lý Hỏa Vượng.

“Thành công!”

Lý Hỏa Vượng với lấy nắm lấy tấm da người quan sát tỉ mỉ, sao khi được thu nhỏ, ngũ quan của tấm da này đã mờ đi rất nhiều, màu da cũng trở nên vàng vọt, trông giống như một hình nhân giấy được cắt ra từ tờ giấy màu vàng nghệ.

Dựa theo ghi chép trong sách trước đây, chỉ cần mang tấm da người được đặc chế này theo bên mình, có thể ngăn chặn được tai họa và điềm không may. Khi năm tuổi không suôn sẻ nó có thể giúp họ đổi vận, và quan trọng là trong khoảnh khắc đối mặt với cái chết, nó giúp họ thay đổi số kiếp.

Lý Hỏa Vượng không biết thay đổi số kiếp là đổi ra làm sao, nhưng hắn chắc chắn là có thể, đây chính là một loại pháp khí hộ mệnh.

Hơn nữa đây không phải là cuộc đổi chác chỉ một lần, chỉ cần hắn hồi phục, thì loại pháp khí này sẽ là một nguồn cung vô hạn.

Có thứ này rồi, Lý Hỏa Vượng cũng coi như giảm bớt được phần nào nguy hiểm ở những chặng đường tiếp theo.

Đáng tiếc những pháp khí khác không dễ đặc chế. Không phải hắn không tìm được Thiên linh địa bảo để luyện cùng một lúc, hay đọc không hiểu trên đó viết gì, tính ra thì đây cũng là cái đơn giản nhất và dễ đặc chế nhất.

“Ta đây…cũng có ngón tay vàng rồi sao?”

Lý Hỏa Vượng nhìn tấm da người trên tay mình, khẽ cười một mình.

“Cha? Ngón tay vàng là cái gì?”

Lý Hỏa Vượng lắc đầu không đáp lại câu hỏi của Lý Tuế, hắn cầm tấm da người tìm một chỗ để treo lên.

Món đồ quan trọng như thế này không thể vứt lung tung, sau khi ngẫm nghĩ một hồi, Lý Hỏa Vượng lôi tấm da bỏ vào trước rốn của mình.