"Đó là gì vậy? Chiếc hòm?"
Sau khi Lý Hỏa Vượng hạ quyết tâm, hắn lấy móng tay nắm lấy tấm ván chiếc hòm, hướng về phía Bạch Linh Miểu, mở nó thật mạnh.
Một lực hút cực kỳ kỳ lạ phả ra từ chiếc hòm, nó hút đi cảm giác tội lỗi và lo lắng rối ren trong lòng Lý Hỏa Vượng với tốc độ cực nhanh.
Lý Hỏa Vượng thậm chí còn cảm thấy cách thoát khỏi ảo giác của Bắc Phong trở nên không còn quan trọng nữa, chiếc hòm này đang hút đi điểm chống đỡ của cuộc đời hắn.
"Một...hai...ba...!"
Hắn cố hết sức đóng nắp chiếc hòm lại, Lý Hỏa Vượng dùng tốc độ nhanh nhất nhìn về phía Bạch Linh Miểu đang ở trước mặt hắn.
Chiếc lược chì nhuộm giấm từ từ rơi xuống đất, phát ra một âm thanh giòn giã, Lý Hỏa Vượng nhìn Bạch Linh Miểu chậm rãi quay người lại, kinh ngạc nhìn hắn, giọt nước mặt lặng lẽ lăn dài trên má.
Khi nhìn thấy một Bạch Linh Miểu quen thuộc đã quay trở lại, Lý Hỏa Vượng run rẩy chạy đến, vươn tay ôm chầm lấy nàng, giọt nước mắt vui mừng chậm rãi lăn xuống.
Sau một hồi kích động, cuối cùng Lý Hỏa Vượng cũng buông tay ra, quan sát thật kỹ Bạch Linh Miểu một lần nữa.
"Bây giờ nàng thấy thế nào rồi? Cơ thể có chỗ nào không thoải mái không? Nếu có thì phải nhanh chóng nói cho ta biết."
Bạch Linh Miểu hai mắt ngấn lệ, không nói một lời, vươn tay ra chạm vào thanh Tử Tuệ Kiếm trên lưng Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng dùng tay đè nó lại, đôi mắt của Bạch Linh Miểu đầy phẫn uất và một nỗi đau đớn sâu sắc.
"Lý sư huynh, ta cầu xin ngươi...ta thực sự không thể sống thiếu cái này..."
---
Thấy vẻ cầu xin trong mắt Bạch Linh Miểu, Lý Hỏa Vượng hơi đấu tranh, nhưng cuối cùng vẫn run rẩy buông tay ra.
Lý Hỏa Vượng đứng đó, giương mắt nhìn Bạch Linh Miểu nắm chặt thanh Tử Tuệ Kiếm một lần nữa, nhìn vẻ đau khổ trong mắt nàng dần dần được thay thế bằng vẻ dễ chịu.
Bạch Linh Miểu trước đây đã lần nữa quay trở lại.
Ngay giây phút này, Lý Hỏa Vượng đột nhiên hiểu ra, sát khí nhập thể chưa bao giờ là một phiền toái lớn, chưa bao giờ, rắc rối thực sự luôn luôn là hiện thực không thể thay đổi, là chính tay hắn đã giết chết cả nhà Bạch Linh Miểu.
"Haha."
Bạch Linh Miểu lại cười, tiếng cười lần này đầy sự thoải mái.
Nàng cúi xuống nhúng chiếc lược chì vào bát giấm, tiếp tục chải tóc trước gương đồng, tâm trạng dường như rất vui vẻ.
Nhìn bóng lưng của đối phương, Lý Hỏa Vượng rốt cục không còn cố chấp nữa, khóe miệng khẽ run, hắn đi tới phía sau Bạch Linh Miểu, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
"Đừng lo lắng, dù nàng có trở thành gì đi nữa, nàng vẫn luôn là Miểu Miểu của ta."
Ngay khi hắn vừa dứt lời, Bạch Linh Miểu đã chống khuỷu tay lên, lật tay lại, dùng sức đẩy Lý Hỏa Vượng ra, tức giận trừng mắt nhìn hắn.
"Ngươi không ghét bỏ ta? Ta thì ghét bỏ ngươi lắm đây! Ngươi còn nhớ trước đây ta đã từng nói gì với ngươi không?! Rốt cuộc là ngươi thích con người Bạch Linh Miểu, hay là thích một tiểu thϊếp ngoan ngoãn phục tùng ngươi?"
Nói xong, Bạch Linh Miểu đứng dậy, ném mạnh chiếc lược chì trong tay xuống đất, hùng hổ đi về phía cửa.
"Nàng đi đâu?"
"Ngươi quan tâm ta đi đâu làm gì? Hiện tại lão nương muốn tìm một nam nhân khác để gả! Giúp chồng dạy con! Lẽ nào còn muốn tiếp tục dây dưa với một người điên như ngươi sao?"
Bạch Linh Miểu vừa đi, một mùi hương thoang thoảng phảng phất bay đến, thân thể mềm mại dán sát vào lưng Lý Hỏa Vượng, đó là Nhị Thần.
"Đừng lo lắng, nàng ấy sẽ không thế."
Lý Hỏa Vượng nắm lấy bàn tay phía sau lưng, nhẹ nhàng hôn lên móng tay đen sắc nhọn kia, thất vọng nói:
"Đi đi, đi rồi cũng tốt, các ngươi cứ ở thôn Ngưu Tâm chờ ta trở về, chờ ta giải quyết hết đống rắc rối của mình, ta sẽ quay lại với các ngươi."
Nhị Thần dùng mái tóc mềm mại trên khuôn mặt của mình cọ qua gáy của Lý Hỏa Vượng, chậm rãi rời ra xa, đến khi Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn lại, trong căn phòng chỉ còn lại duy nhất một mình hắn.
Lý Hỏa Vượng sửng sốt một hồi, sau đó quay đầu lao ra ngoài, hét lên với đại sảnh phía dưới:
"Tiểu nhị! Mang lên một bình rượu!"
Rượu nhanh chóng được bưng lên phòng hắn, Lý Hỏa Vượng không nói lời nào, trực tiếp ôm lấy bình rượu ngẩng đầu trút xuống.
Sau vài lần Thương Khương Đăng Giai, tri giác của Lý Hỏa Vượng trở nên cực kỳ nhạy bén, hắn cũng không biết mình đã say tự lúc nào.
Điều duy nhất hắn biết là đến khi tỉnh dậy lần nữa, bên ngoài đã vang lên tiếng gà trống gáy.
Lý Hỏa Vượng dùng hai tay chống đỡ cái đầu đau nhức của mình, loạng choạng đứng dậy, hắn đang định đi về phía cửa sổ, nhưng đôi chân chợt lảo đảo, ngã nhào xuống đất.
Lý Hỏa Vượng cố gắng hết sức để đứng vững, đúng lúc này, hắn nhìn thấy trên mu bàn tay mình xuất hiện một số hình xăm màu đen.
Sau khi lắc đầu thật mạnh, lúc này Lý Hỏa Vượng mới có thể nhìn thấy rõ ràng, đó không phải là hình xăm, mà là những xúc tu vặn vẹo của Lý Tuế.
"Ta không còn nhiều thời gian nữa."
Nếu hắn không thể có được cách xua tan ảo giác từ Bắc Phong trước khi Lý Tuế hoàn toàn chiếm giữ lấy cơ thể hắn, thì hắn sẽ lại trở lại trạng thái hoang mang tột độ đó.
Lý Hỏa Vượng thà chết chứ không muốn quay lại trạng thái đó một lần nào nữa, cảm giác bị cuốn vào khe hở giữa hai thế giới đó thực sự quá khó chịu, quá ngột ngạt.