Tiếng "cót két" vang lên, Lý Hỏa Vượng đẩy cửa sổ ra, tia ánh sáng mặt trời đầu tiên vừa vặn chiếu ngay khuôn mặt hắn.
Lý Hỏa Vượng nghiến răng nghiến lợi, hung dữ nắm chặt nắm đấm, nhìn về phía mặt trời.
"Ngươi cứ muốn hành hạ ta, phải không! Ta cũng muốn thử nghịch thiên cải mệnh đấy! Nào, tới đây! Xem xem rốt cuộc là ngươi điên, hay ta mới là người điên!"
Lý Hỏa Vượng xoay người nhảy ra khỏi cửa sổ, đi thẳng một đường về phía nhà giam.
Khi trời vừa hừng sáng, Lý Hỏa Vượng đã trả xong chiếc hòm, đi về phía cổng của Giám Thiên Ti.
Nhìn sáu cánh cửa ngăn cách giữa hai con sư tử đá trước mặt, và quảng trường đá phiến bên trong, Lý Hỏa Vượng một thân đầy mùi rượu đưa thẻ bài cho mấy tên thị vệ canh cửa rồi trực tiếp nhấc chân bước vào.
Bên trong Giám Thiên Ti rất trống trải, cũng không có mấy người, một khối thạch cầu lớn hơn một căn nhà được đặt ở chính giữa quảng trường.
Nhìn trái nhìn phải, Lý Hỏa Vượng đi về phía ngôi nhà thấp ở phía nam.
Khi Lý Hỏa Vượng bước vào ngôi nhà đầy mùi mực in, một người đàn ông ôm mấy quyển sách trên tay vội chạy đến nghênh đón hắn.
"Này này, ngươi là ai? Đây là nơi tổng hợp lịch thư, người ngoài không được phép vào."
Sau khi nhìn thấy thẻ bài của Lý Hỏa Vượng, nam nhân chỉ về phía đối diện.
"Lại một người nữa đi sai chỗ, nha môn của các ngươi ở phía đối diện."
"Sai sao?"
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng liếc nhìn quanh căn phòng một lượt, một hàng chữ treo trên tường đập vào mắt Lý Hỏa Vượng.
"Chiểu ti thiên giam ấn mại lịch nhật, dân gian mẫu đắc tư ấn, vi lệnh giả di tam tộc."
Lý Hỏa Vượng chắp hai tay về phía người đàn ông, xoay người đi về phía tòa nhà quạnh quẽ đối diện, chiếc mặt nạ kim loại khổng lồ trên tường lập tức thu hút sự chú ý của hắn.
Đó là chiếc mặt nạ to bằng cơ thể của hai người cộng lại, vì phải phơi nắng phơi gió nên đã phủ lên một lớp rỉ rét màu xanh.
Bề ngoài gần giống như chiếc mặt nạ đeo trên khuôn mặt của phạm nhân bị chặt đầu lần trước, chỉ khác là vị trí của đôi mắt đã trở thành hai cây cột lồi ra.
Hai trụ mắt chui ra từ hốc mắt, nhìn thẳng vào bầu trời không một gợn mây.
Lý Hỏa Vượng thu tầm mắt lại, đi vào qua cánh cửa bên cạnh, bên trong không quá lớn, có vẻ chỉ lớn bằng diện tích của một căn phòng.
Điều kỳ lạ là bên trong hoàn toàn không trang trí gì cả, chỉ là một căn phòng ngay ngắn chỉnh tề.
Ngay khi trong lòng Lý Hỏa Vượng còn đang nghi ngờ, lập tức cảm thấy đủ loại tầm mắt quét qua, nhưng kỳ quái là ở những nơi có ánh mắt quét qua đó đều không có bất cứ thứ gì.
Thấy vậy, Lý Hỏa Vượng biết rằng mình đã đi đúng hướng, trực tiếp đưa thẻ bài của mình ra.
Cùng với âm thanh lách cách đặc biệt của gỗ khi va chạm, một cánh cửa ngầm được nâng lên trên bức tường bên cạnh, một người đàn ông trung niên gầy gò bước ra, trên vai hắn là một con hắc điểu bị mù.
"Lần đầu tiên đến?"
Hắc điểu nói.
Lý Hỏa Vượng gật đầu.
"Trước đây tại hạ vẫn luôn ở Ngân Lăng thành, hôm nay là lần đầu tiên đến Thượng Kinh, xin bái kiến tiền bối."
"Đi thôi, ta dẫn ngươi làm quen đường đi."
Người đàn ông mang theo con chim, xoay người rời đi, lại tiến vào cánh cửa bí mật.
Khi Lý Hỏa Vượng theo vào, hắn phát hiện ra rằng cánh cửa bí mật này không hề tối tăm.
Những ngọn đèn dầu trên tường chiếu sáng khắp hành lang, trông rất sáng sủa, khắp hành lang luôn vang lên âm thanh cộc cộc lanh lảnh.
Lý Hỏa Vượng nhìn theo bóng lưng của người đàn ông, cảm thấy trong trường hợp này, tốt hơn là nên chủ động.
"Tại hạ là Nhĩ Cửu, Áo Cảnh Giáo, bái kiến tiền bối."
"Tư Mã Lam, Mặc gia, đừng quá câu nệ, nếu ngươi đã gia nhập Giám Thiên Ti thì đã là một nửa huynh đệ rồi."
Hắc Điểu tiếp tục nói.
"Mặc gia?"
Đồng tử Lý Hỏa Vương đột nhiên hơi co rụt lại, đây là cụm từ duy nhất mà hắn nghe qua lại cảm thấy có chút gần gũi.
Tuy nhiên, Tư Mã Lam dường như đã hiểu lầm phản ứng của Lý Hỏa Vượng.
"Đừng sợ, ta là Tề Mặc, không phải Lương Mặc tà ma quỷ quái kia."
---
"Tề Mặc? Lương Mặc?"
Lý Hỏa Vượng cực kỳ lạ lẫm với hai cái tên này, chẳng lẽ Mặc gia còn phân thành mấy loại sao? Còn có một Lương Mặc nào đó khác tu luyện tà đạo?
Nhìn người đàn ông gầy gò bên cạnh và con hắc điểu trên vai, Lý Hỏa Vượng suy nghĩ chốc lát, cuối cùng cũng cất tiếng hỏi:
"Tư Mã huynh, Tề Mặc là gì, với lại Lương Mặc là gì?"
Tư Mã Lam tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy Lý Hỏa Vượng thậm chí ngay cả cái này cũng không biết, ngay sau đó con hắc điều bị mù trên vai hắn lên tiếng nói:
"Họ vốn là người chung một con đường, nhưng mỗi người một suy nghĩ, cứ như vậy thành ra mười người mười ý, nghìn người nghìn ý, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, và với cái chết của Cự Tử, Mặc gia tự nhiên cũng bắt đầu chia rẽ."
"Mặc dù Lương Mặc cũng giống như Mặc gia đều biết quỷ, ý trời, bỏ mạng, nhưng bọn họ lại xuyên tác ý nghĩa của Cự Tử đời thứ nhất, cuối cùng đi vào ngã rẽ, cùng một giuộc với Đông Chấn Đường, cuối cùng biến thành dáng vẻ người không ra người ma không ra ma như bây giờ."
Nghe xong lời của con chim của mình nói ra, vẻ mặt của Tư Mã Lam trở nên nghiêm trọng hơn hẳn, như thể đang nghĩ về một điều gì đó không tốt.