Dần dần, Lý Hỏa Vượng đã trở lại bên ngoài bức tường cung điện cao ngất, hắn ngẩng đầu nhìn vào bên trong, cố đoán xem rốt cuộc trong hoàng cung này sẽ có một khung cảnh như thế nào.
Khi nhận thấy thị vệ trên bức tường cung điện đang cảnh giác quét ánh mắt qua đây, Lý Hỏa Vượng lắc đầu, quay người đi về phía nhà giam.
Dù lúc này bên trong hoàng cung có xảy ra chuyện kinh thiên động địa nào cũng hoàn toàn không liên quan gì đến hắn, nếu đã hoàn thành xong công việc của mình, thì cũng đến lúc đến tìm Tào Bách Hộ để chữa trị cho Bạch Linh Miểu rồi.
Vẫn là nhà giam khép kín và ngột ngạt dưới lòng đất, khi nhìn thấy Lý Hỏa Vượng quay trở lại, Tào Bách Hộ cười rạng rỡ.
"Ồ? Nhĩ Cửu huynh đệ đã về rồi sao? Kể ta nghe chi tiết những gì đã xảy ra trên đường đi."
Đương nhiên chuyện này cũng không có gì phải lảng tránh, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng kể lại tất cả những gì đã xảy ra.
"Tào Bách Hộ, chuyện ngươi giao ta đã làm xong, xin ngươi hãy ra tay giúp đỡ."
"Ừ…ừ, chuyện này là tất nhiên, dễ thôi."
Tào Bách Hộ nở một nụ cười, đưa tay chạm vào trong ngực, đẩy một chiếc hòm sơn mài màu đen cỡ bằng cẳng tay đến trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Cũng không biết Lý Hỏa Vượng có quá nhạy cảm không, khi nhìn chữ Thọ màu đỏ lớn trên cái hòm, hắn cảm thấy cái hòm này có một luồng tử khí rất nặng nề, như thể bên trong chiếc hòm thực sự có một người chết nằm đó.
Nhìn chiếc hòm này, Lý Hỏa Vượng lập tức nhớ lại những con cừu chết dày đặc dưới lòng đất ở Thanh Khâu, trên người những con cừu chết đó cũng tồn tại một cảm giác như vậy.
"Thứ này tuyệt đối không phải của nhà binh, mà là của một tông phái khác."
Lý Hỏa Vượng không chút do dự khẳng định ngay cái suy nghĩ này, thứ này khác biệt quá lớn so với thứ của nhà binh, chúng hoàn toàn là hai mặt đối lập.
"Cộc..cộc.."
Tào Bách Hộ dùng ngón tay mọc đầy những nốt phồng gõ vài cái lên mặt bàn.
"Ngươi cầm lấy chiếc hòm này, mở ra tam tức của người đó là có thể đuổi được sát khí trong cơ thể người đó đi, nhớ kỹ, nhất định phải là tam tức, nhiều hay ít hơn một tức đều không được."
"Đơn giản vậy thôi sao?"
Lý Hỏa Vượng vươn tay cầm lấy chiếc hòm sơn mài màu đen, cảm thấy trọng lượng của nó nhẹ đến không ngờ, không giống bằng gỗ mà giống bằng giấy hơn.
"Haha, chút ít sát khí nhập vào cơ thể thì có thể khó đến mức nào được? Nếu không phải vì ta quá bận rộn, chỉ cần ta khoát tay một cái là xong."
Sau khi Tào Bách Hộ khinh thường nói xong thì bưng bát rượu lên uống một ngụm.
Đúng lúc này mặt đất đột nhiên khẽ rung lên, một cỗ khí tức không thể giải thích được trực tiếp bốc lên từ dưới đất khiến Lý Hỏa Vượng bất giác nổi hết da gà.
Hiển nhiên, động tĩnh này là do một thứ gì đó bị giam giữ dưới lòng đất gây ra.
"Chết tiệt! Thứ chó má!"
Tào Bách Hộ cáu kỉnh đập mạnh bát xuống bàn, cầm con đao thẳng bên cạnh sải bước đi về phía cửa ngục phía xa.
"Ta đang có chuyện quan trọng, nên không giữ ngươi lại nữa, chiếc hòm này ngươi dùng xong trả lại cho ta là được. Ta không muốn phải bỏ công đi lấy."
Đến khi Lý Hỏa Vượng đi ra khỏi nhà giam, hắn mông lung cảm thấy một cảm giác hư ảo không thể giải thích được, hắn nhìn chiếc hòm trong tay mình, thầm nghĩ trong lòng:
"Chỉ đơn giản vậy thôi sao? Chỉ như vậy là có thể giúp Bạch Linh Miểu trở lại bình thường?"
"Những người này liệu có đang lừa ta không? Họ đều là người cùng một giuộc sao? Hay là họ đã biết thân phận Tâm Tố của ta rồi?"
Suy nghĩ điên rồ này chợt bật ra trong đầu Lý Hỏa Vượng, khiến hắn ớn lạnh toàn thân.
Vẻ mặt hắn đột nhiên trở nên vô cùng hung dữ, đồng tử của hắn đột nhiên co rút lại, hắn nhìn chằm chằm mọi thứ xung quanh, giờ phút này dường như mọi thứ xung quanh hắn, từ mái nhà, sư tử đá, gạch lát nền, tất cả mọi thứ đều tràn đầy ác ý.
Trầm ngâm một lúc lâu, Lý Hỏa Vượng vẫn đứng ở chỗ cũ, lúc này mới bình tĩnh lại được, hắn vẫn đứng ở đó, ôm chiếc hòm trong lòng, cẩn thận sắp xếp trật tự toàn bộ chuyện này trong đầu những mấy lần.
Một lúc lâu sau, Lý Hỏa Vượng thở dài một hơi.
"Không, không thể nào, có lẽ tạm thời họ vẫn không biết thân phận của ta, nếu không họ sẽ không để cho nhân tố không an phận như ta tiếp cận hoàng cung."
Lý Hỏa Vượng phát hiện có vẻ hắn đang suy nghĩ mọi chuyện phức tạp lên, nếu là binh gia tạo ra sát khí, thì tất nhiên cũng có thể đuổi nó đi. Có lẽ đây đích thực chỉ là một việc nhỏ nhoi.
"Đồ đã lấy được rồi...Tiếp theo..."
Lý Hỏa Vượng đặt chiếc hòm vào trong ngực, vẻ mặt nặng nề đi về phía nhà trọ.
Đến khi Lý Hỏa Vượng đẩy cửa phòng khách của mình, hắn thấy Bạch Linh Miểu đang ngồi trước gương đồng, đang chải đầu bằng một chiếc lược sắt nhúng trong nước đen.
"Nàng đang làm gì vậy?"
"Dùng lược chì ngâm qua giấm để chải tóc có thể khiến tóc đen trở lại, mái tóc trắng này thực sự rất xấu."
Nhìn bóng lưng của Bạch Linh Miểu, Lý Hỏa Vượng hít một hơi thật sâu, lấy chiếc hòm nhỏ bé từ trong l*иg ngực ra.
Ban nãy hắn đã bỏ tiền tìm một người thử nghiệm, thứ này quả nhiên có cách đuổi tà khí ra khỏi người.
Qua chiếc gương đồng, Bạch Linh Miểu cũng nhìn thấy thứ trong tay hắn.