Nghe thấy tiếng gọi của Cẩu Oa, tiếng “kẽo kẹt” vang lên, cánh cửa mở ra.
Cao Trí Kiên đang cởi trần, nhíu mày nhìn hắn, thời tiết đang lạnh mà mồ hôi trên người hắn chảy xuống như mưa.
“Ngửi được không? Hôm nay Dương tiểu hài và bà vợ cả của hắn đang hấp bánh bao đó! Bánh bao thịt heo hành tây!”
Khi thấy dáng vẻ đê tiện của Cẩu Oa, Cao Trí Kiên đóng sầm cửa lại luôn.
Xuyên qua cánh cửa, Cao Trí Kiên vẫn nghe thấy tiếng trách móc, oán giận của Cẩu Oa xa dần:
“Ôi, chẳng thú vị gì cả, Lữ Tú Tài thú vị hơn nhiều. Không biết tiểu tử này đi đâu rồi, đã lâu ngày rồi không gặp, quả thực cũng hơi nhớ hắn rồi đó.”
Chờ đến khi hoàn toàn không nghe được âm thanh gì nữa, lúc này Cao Trí Kiên mới xoay người lại, hai tay cầm thaanh kích nặng nề lên. Hắn gầm khẽ một tiếng, đột ngột nhấc bổng lên.
Thanh kích cỡ lớn này được làm riêng cho Bành Long Đằng, ở trong tay Cao Trí Kiên thì lộ vẻ không cân đối, tựa như trẻ con cưỡi ngựa lớn vậy.
Sau khi loạng choạng vung vẩy vài cái, mặt đất đột nhiên chấn động, thanh kích kia đập nát vụn một tảng đá ở trên mặt đất.
Cao Trí Kiên thở hồng hộc cúi đầu nhìn hai cánh tay run rẩy không ngừng của mình, máu tươi thấm ra từ trong những đường gân xanh nứt toác.
Cao Trí Kiên đi tới trước phòng, hai tay cầm một quyển sách lên, đó là sách binh pháp tìm được trên xác Bành Long Đằng.
Hắn run rẩy dùng máu trên tay bôi lên, một chút sau, nội dung hoàn toàn khác hiện ra ở trước mặt hắn. Đây là một quyển công pháp tu luyện của binh gia!
Hắn mở lớn hai mắt, khoanh chân ngồi xếp bằng, dựa theo ghi chép ở trong sách, tập trung ngưng tụ sát ý, tụ số sát ý này vào một điểm, tiến hành vận khí theo trình tự viết ở trong sách.
Cao Trí Kiên vận khí từng vòng từng vòng một, hắn ngồi xếp bằng ở đó nhìn chẳng khác nào một vị La Hán đang trừng mắt ở chùa miếu vậy, khiến cho người khác không dám nhìn thẳng vào. Từng sợi huyết khí như có như không tản ra khỏi cơ thể, dường như thân thể cũng căng phình ra hơn một ít.
Đúng lúc có một con côn trùng bay ngang qua, mắt hắn đột ngột quét qua, toàn thân con côn trùng kia lập tức cứng đờ, ngã lăn ra đất, chết bất đắc kỳ tử.
“Ăn cơm! Ăn cơm nào!”
Tiếng gào của Dương tiểu hài khiến Cao Trí Kiên từ từ nhắm hai mắt lại.
Chờ khi hắn mở mắt ra thì đã quay trở về làm Cao Trí Kiên thật thà trước kia.
Từng nhìn thấy dáng vẻ Bành Long Đằng nên hắn cảm thấy thứ này vô cùng nguy hiểm, vậy nên hắn muốn thử trước, nếu như dùng tốt thì mới nói cho những người khác.
Cao Trí Kiên đi tới bên cạnh cái giếng ở trong sân, múc một thùng nước giếng lạnh buốt, đổ từ trên đầu đổ xuống. Sau khi gột rửa hết mồ hôi trên người, mặc quần áo chỉnh tề xong, hắn mới đi về phía nhà bếp.
Chờ khi hắn tới nơi đó thì đã nhìn thấy những người khác đang vừa ăn cháo nóng vừa ăn bánh bao thịt thơm ngào ngạt rồi.
Không có ai quản lý nên bọn họ đều vô cùng tùy ý, không hề quan tâm tới là nam hay nữ, ngồi xen lẫn nhau vừa ăn uống vừa nói chuyện phiếm.
Cao Trí Kiên cầm chậu lên, sau khi dùng đũa gắp năm mươi lần, một mình ngồi một chỗ, bắt đầu ăn. Hắn không múc cháo trong nồi mà rót một chén giấm chua đen sì.
Hắn cắn một miếng, sau đó nhúng chỗ vừa cắn vào trong bát giấm chua, sau đó lại đút vào trong miệng. Hắn ăn từ tốn chậm rãi, thỉnh thoảng còn nhìn về phía cửa ra vào.
Chờ mọi người dần tản đi, Dương tiểu hài mới gãi đầu, thắc mắc:
“Tiểu Mãn sư tỷ lại không ăn à?”
Sau khi suy nghĩ vài giây, hắn gắp lấy một bát bánh bao, sau đó mang l*иg hấp đã được người phụ nữ mặt tròn kia rửa sạch tới.
Cao Trí Kiên thấy vậy, cầm lên cái bánh bao cuối cùng ở trong chậu, nhét vào trong miệng, rồi cầm bát giấm chua lên, một hơi uống cạn sạch. Sau đó hắn cầm bát bánh bao kia đi ra ngoài.
Mục tiêu của hắn rất rõ ràng, từ đường Bạch gia. Hắn chuyển động ba con khỉ xếp song song kia, cánh cửa ngầm lập tức hiện ra ở trước mặt.
Cao Trí Kiên khom người đi vào, đèn dầu ở trên vách tường đã được đổ đầy dầu, khiến cho cầu thang trước đây có phần âm trầm trở nên sáng sủa hơn nhiều.
Khi hắn đi tới trong tòa đại điện kia thì nhìn thấy Xuân Tiểu Mãn đang nhỏ giọng đọc gì đó.
“Đệ tử nâng mắt nhìn trời xanh. Các vị sư phụ ở bên người. Hai mươi bốn vị chư thiên phù trợ đệ tử…
Nghe thấy tiếng bước chân, Xuân Tiểu Mãn xoay người nhìn sang, chờ khi thấy là Cao Trí Kiên thì ánh mắt lập tức sáng bừng lên:
“Trí Kiên, ngươi mau tới đây xem thử đi, liệu có phải là ta đọc sai hay không mà sao lại không có bất kỳ phản ứng gì vậy?”
Cao Trí Kiên nhận lấy quyển sách trong tay nàng, cẩn thận đọc tới đọc lui một lượt, trước tiên đưa bát bánh bao trong tay tới.
“Ăn.”
Sau lần đó, Xuân Tiểu Mãn phát hiện ra hình như Cao Trí Kiên hồi phục rồi. Từ đó về sau chỉ nói một chữ, dù sao cũng chỉ cần người khác hiểu ý mình là được.
“Ta không ăn đâu, ngươi xem nội dung bên trên sách cho ta trước đi.”
Xuân Tiểu Mãn nôn nóng không thể chờ đợi thêm, đẩy cái bát ra.
Cao Trí Kiên không nghĩ như vậy, một lần nữa đưa chiếc bát tới.
“Ăn.”
Hắn tỏ thái độ nếu không ăn thì sẽ không nói.