Tiểu Mãn bất đắc dĩ nhận lấy, cái miệng nhỏ nhắn vội vàng nhai bánh bao, vừa ăn còn vừa hỏi:
“Miểu Miểu trở về rồi hả?”
Cao Trí Kiên cẩn thận đọc sách, lắc đầu.
“Rốt cục nha đầu chết tiệt này đi đâu vậy, còn không biết gửi thư về cho ta nữa.”
Xuân Tiểu Mãn oán giận nói, đột nhiên nàng nghĩ tới chuyện gì đó, nói:
“Ngươi nói xem, liệu có phải là nàng…”
Vừa nói tới đây, nàng lại tự an ủi bản thân:
“Không đâu, nàng sẽ không làm mấy chuyện điên rồ đâu.”
Vừa ăn vừa chần chừ suy nghĩ tới những chuyện ngổn ngang xảy ra, Xuân Tiểu Mãn bị nghẹn là chuyện có thể đoán ra được, nàng ôm cổ nấc mấy cái.
Cao Trí Kiên đặt sách trên tay xuống, bàn tay to đùng vỗ nhẹ lưng Xuân Tiểu Mãn, giúp nàng nuốt được.
Xuân Tiểu Mãn nuốt thức ăn xuống, xoay sang nói với Cao Trí Kiên:
“Hay là chúng ta tập trung đi tìm lại nơi Miểu Miểu biến mất một lần nhỉ, không có chút tin tức nào, ta không thể yên lòng được.”
“Ừm.”
Cao Trí Kiên gật đầu một cái.
Khi Xuân Tiểu Mãn đang ăn bánh bao thì Cẩu Oa cầm một bức thư trong tay, hưng phấn đùng đùng từ ngoài lao vào.
“Này! Có thư của Bạch sư muội!”
Xuân Tiểu Mãn nóng vội, đứng bật dậy:
“Hiện giờ nàng ở đâu? Trong thư viết gì hả?!”
“Ngươi hỏi ta làm gì, ta có biết chữ đâu.”
Cẩu Oa đưa thư trong tay sang cho Cao Trí Kiên ở cạnh đó.
Nhờ Cao Trí Kiên thuật lại, Xuân Tiểu Mãn mới hiểu được Bạch Linh Miểu không sao cả, nàng đang đi Thượng kinh có chút việc, sau khi xong việc sẽ trở về.
“Không sao thì tốt, không sao thì tốt rồi…”
Xuân Tiểu Mãn lo lắng sợ hãi suốt một thời gian dài, giờ mới thở phào một tiếng. Trong mấy ngày Bạch Linh Miểu không ở đây, ngày nào nàng cũng gặp ác mộng.
Cơ Minh Dục dí sát tờ giấy, sau khi cẩn thận quan sát hồi lâu mới lắp bắp nói:
“Đây...đây...đây là...là chữ...chữ viết của...Lý...Lý sư...huynh!”
Cũng chỉ có Lý sư huynh mới thích cầm than đen viết chữ như này.
“Ha ha.”
Cẩu Oa chỉ tay về phía Xuân Tiểu Mãn, cười giễu:
“Ta đã nói gì ấy nhỉ, vợ chồng trẻ mâu thuẫn cãi nhau, người ngoài như ngươi đừng có tham gia vào. Nói không chừng hôm nay ngươi mắng tướng công giúp nàng, hôm sau bọn họ đã đầu giường đánh nhau cuối giường giảng hòa rồi. Sao hả, ta nói đúng rồi chứ.”
---
Tiếng vó ngựa lộc cộc không ngừng vang lên, Lý Hỏa Vượng ngồi xe ngựa, ngày càng tới gần tòa thành trang nghiêm nhất, hùng vĩ nhất Đại Lương, Thượng Kinh.
Bạch Linh Miểu bệ vệ ngồi trên nóc xe ngựa, ngửa đầu lên nhìn bức tường thành ngàn năm cổ kính ở phía xa xa.
Tường thành màu đen dầy cộp tựa như một dãy núi thấp sừng sững đứng ở phương xa. Trên tường thành có vài chỗ loang lổ rêu xanh, nằm đó chứng kiến mọi chuyện diễn ra ở kinh thành.
“Đây là Thượng Kinh hả? Quả nhiên không hề tầm thường.”
Bạch Linh Miểu ngồi trên nóc xe ngựa hưng phấn đánh giá tòa thành lớn nhất trong bốn biển bát hoang.
Lý Hỏa Vượng ngồi điều khiển xe ngựa, đứng dậy, duỗi tay bế nàng xuống, sau đó cởi dải lụa ở cổ tay nàng ra, quấn che mắt nàng lại.
“Ban ngày cứ nhìn như vậy sẽ tổn thương mắt đó.”
Đây chính là đại bản doanh của Giám Thiên ti, nếu như không phải là vì có được con thoi màu đen kia thì Lý Hỏa Vượng chưa chắc đã dám tới đây.
Bạch Linh Miểu hơi cáu trước hành động này của Lý Hỏa Vượng, nhưng cuối cùng nàng cũng không cởi dải lụa che mắt xuống.
Mông Bạch Linh Miểu dịch một cái, ngồi trong lòng Lý Hỏa Vượng, sau đó hai tay duỗi thẳng lên, vặn người một cái.
“Sớm muộn cũng có một ngày ta đổi đôi mắt chẳng có bất kỳ tác dụng gì này!”
Lý Hỏa Vượng dùng tay giữ chặt tay chân đang không chịu để yên của nàng lại.
“Đừng nói linh tinh, sắp vào thành rồi, ngồi yên đi.”
Họ chậm rãi đi theo những người dân đang vào thành, chẳng mấy chốc đã đi tới cửa thành. Khi thấy chiếc xe ngựa chẳng khác nào quan tài của Lý Hỏa Vượng, vệ binh canh giữ cửa thành chỉ cần không mù thì ắt sẽ nhìn ra được người này có vấn đề.
Nhưng sau khi nhìn thấy lệnh bài của Giám Thiên ti trong tay Lý Hỏa Vượng, hắn không nói gì, cho qua luôn.
Lý Hỏa Vượng cảm thấy bản thân mình thật may mắn vì trước đây đã lựa chọn như vậy, nếu không nhờ gia nhập Giám Thiên ti, ngay cả việc vào thành cũng sẽ xuất hiện vô số chuyện phiền phức.
Vừa vào kinh thành đã thấy người đông như mắc cửi, con đường kéo dài mãi tới tận lầu canh mờ mờ ở phía xa kia mới dừng lại.
“Chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi trước đã.”
Lý Hỏa Vượng vung dây cương trong tay, ngựa kéo xe chậm rãi đi theo đám đông, tiến tới.
Ánh tà dương đỏ chói chiếu lên ngói xanh tường đỏ, trên những mái ngói cong vυ"t treo những tấm biển hiệu và cờ hiệu, đoàn người, xe ngựa, xe trâu đi lại đông như mắc cửi, tất cả cảnh vật xung quanh đều làm nổi bật lên sự mạnh mẽ của Đại Lương.
Dù nơi này nhìn không khác gì thành Ngân Lăng cả, nhưng bất kỳ ai cũng có thể nhận ra được sự khác biệt của hai bên.
Nếu như bắt buộc phải dùng một từ để so sánh thì đó chính là nội tình. Chung quy thì kinh thành cũng là một trong những di sản của nước Đại Tề.
Khi Lý Hỏa Vượng đang quan sát kinh thành của nước Đại Lương, đám đông xung quanh đột nhiên tăng tốc độ, tất cả xô lấn chen đẩy xông sang bên trái đường. Trên mặt ai lấy đều mang theo vẻ hưng phấn, dường như đang mong chờ chuyện gì đó.