Ngay sau đó là người thứ hai, thứ ba, cho tới tận người đệ tử thứ năm làm xong, Lữ Trạng Nguyên kiêu ngạo, giả vờ thâm trầm nói:
“Ba năm xuất hiện một vị trạng nguyên nhưng mười năm mới có thể xuất hiện một vai nam trẻ! Đừng nhìn nghề của chúng ta là hạ cửu lưu, nhưng mỗi nghề trong ba trăm sáu mươi nghề đều có thể xuất hiện trạng nguyên!”
“Các đệ tử, các ngươi phải cố gắng luyện công, không được lười biếng! Tương lai trở thành một diễn viên danh chấn thiên cổ!”
Sau khi vẽ bánh nướng xong, Lữ Trạng Nguyên ho khẽ một tiếng, nói với con trai ở bên cạnh:
“Cử Nhân này, giờ con dẫn mọi người đi thử đồ xem như nào.”
Chờ sau khi mọi người đi hết sạch, Lữ Trạng Nguyên rời khỏi ghế thái sư, lập tức vứt bỏ ngụy trang, mừng rỡ như khỉ nhổ lông vậy.
Cẩu Oa cầm một nắm hạt dưa ở bên cạnh trêu chọc:
“Lữ Ban chủ, Lữ gia ban của ngươi càng làm càng đông vui nhỉ, ngày mai tới thành Ngân Lăng mua luôn một tòa nhà làm nơi diễn kịch đi!”
Cho dù Cẩu Oa chỉ đang trêu đùa nhưng lại gãi đúng chỗ ngứa của Lữ ban chủ, hắn cười phớ lớ:
“Haha, xin mượn lời chúc tốt lành của ngươi!”
Triệu Ngũ chống gậy gỗ ở bên cạnh nghi hoặc hỏi:
“Lữ Ban chủ, ngươi tìm được những người này từ đâu vậy hả? Cha mẹ của bọn họ lỡ để con theo ngươi hát hí khúc hay sao?”
Nếu như bình thường thì chỉ cần có được một mảnh đất cảnh thì không nhà nào chịu để con của mình đi hát hí khúc cả, nói ra mất mặt lắm.
“Haha, nỡ hay không nỡ gì chứ, còn tranh nhau đó.”
Lữ Trạng Nguyên dương dương đắc ý rút tẩu thuốc cắm sau sống lưng ra, bắt đầu hút.
“Toàn bộ đều là ăn mày lão già này gặp ở chợ, nghe thấy bao ăn bao ở thì còn có ai từ chối chứ. Ôi, các ngươi nói xem, chuyện này đúng là kỳ lạ, nước Đại Lương giàu có như vậy mà cũng có ăn mày à.”
“Chuyện này thì có gì mà lạ đâu, nơi nào mà chả có mấy tên xui xẻo. Nhưng ở đây có nhiều ruộng như vậy, có thể trở thành địa chủ rồi, ngươi vẫn đi hát tiếp à?”
Lữ Trạng Nguyên nhớ tới ruộng đất ở xung quanh thôn Tim Trâu, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy, nhưng cuối cùng hắn vẫn gật đầu một cái.
“Ôi, cả ruộng đất lẫn hát hí khúc đều không bỏ.”
Nói cho cùng thì Lữ Trạng Nguyên vẫn không an tâm, chung quy thì số ruộng này không thuộc về bản thân, không có ông chủ là Lý Hỏa Vượng ở đây, nhỡ đâu có một ngày bọn họ bị đuổi đi thì bọn họ cũng không có cách làm cả.
Nếu như có một căn nhà tổ chức hát hí, vậy thì mỗi một viên gạch mỗi một mảnh ngói đều do bản thân kiếm ra được, ở cũng yên tâm hơn.
Thật ra hắn cũng muốn tìm Bạch cô nương để nói chuyện về vấn đề này, nhưng nhà bọn họ suốt ngày có chuyện, vẫn chưa thể tìm được thời gian.
Vốn là định chờ tinh thần của Bạch cô nương tốt hơn một chút, sau đó phái con dâu đi nghe ngóng thái độ, kết quả không ai ngờ rằng Bạch cô nương cũng giống như Tiểu đạo gia, không biết là đã chạy đi đâu rồi.
“Cẩu Oa, rốt cục Bạch cô nương đi đâu vậy? Ngươi có biết chính xác bao giờ nàng sẽ trở về kia không?”
Lữ Trạng Nguyên và tên ti hí mắt lương kia hỏi, dù thế nào đi chăng nữa thì toàn bộ thôn Bạch gia đều là gia sản của nàng, nàng không có mặt ở đây thì cũng không biết tìm ai để thương lượng xem phải thuê bao nhiêu tá điền, trồng loại cây gì nữa.
Cả hai người này người nào người lấy đều như thần tiên, chỉ cần uống sương là có thể sống, không dính khói lửa nhân gian vậy. Dù không dính khỏi lửa thì tối thiểu cũng phải chuyển khói lửa cho lão già này rồi hãy đi cũng không muộn mà!
Nghe được câu hỏi của đối phương, Cẩu Oa mừng rỡ nói.
“À, đúng rồi, đúng rồi, vợ ta đang mang thai. Ta sắp làm cha rồi, nghĩ chuyện này còn hơi sớm, ít nhất cũng phải qua tết, đến thanh minh cơ.”
Gương mặt đầy nếp nhăn của Lữ Trạng Nguyên nhíu chặt lại, khinh bỉ nhìn Câu Oa, trong lòng cảm thấy chán ghét, thầm nghĩ:
“Ta hỏi ngươi chuyện này à mà ngươi nói? Khoe khoang gì vậy chứ? Ngươi mới làm cha, ta còn làm ông nội rồi đây này.”
“Vậy Xuân cô nương đâu rồi? Gần đây cũng không thấy bóng dáng nàng đâu cả.”
Cẩu Oa cầm một hạt dưa mặn ném vào trong miệng, vừa dùng răng phá vỡ lớp vỏ vừa trả lời:
“Sao ta biết được chứ, nàng ấy đâu phải là vợ ta. Vả lại nàng ta xấu tính như vậy, sao ta quản nổi.
Nghe được lời này, dường như Lữ Trạng Nguyên cũng nhận ra được thái độ đề phòng trong lời nói của đối phương, cười ha hả, rời đi.
Cẩu Oa phun vỏ hạt dưa ra ngoài, đắc ý rời khỏi đại sảnh Bạch ra, hắn vẫn phân biệt được người một nhà với người ngoài.
Những thứ bản thân hắn tìm được từ trong hầm ngầm ở từ đường Bạch gia có thể nói cho sư huynh đệ cùng chung hoạn nạn chứ tuyệt đối không thể nói cho Lữ gia ban được.
Đi dạo hết chỗ này tới chỗ kia trong thông Bạch gia tương đối vắng vẻ, Cẩu Oa đi vào một tòa nhà tường cao ở phía đông, cầm nắm then cửa đầu hổ, đập vài cái.
“Tên ngốc, mở cửa đi, giữa ban ngày ban mặt, ngươi khóa cửa làm gì chứ.”