“Về Ngưu Tâm thôn với ta nhé? Mọi người đang chờ ngươi đó.”
Bạch Linh Miểu cúi đầu nói với Lý Hỏa Vượng dang nằm trên giường.
Sau khi nghĩ một hồi, Lý Hỏa Vượng khẽ lắc đầu.
“Không, ta phải ở lại đây đợi. Về Ngưu Tâm thôn thì e rằng sẽ lỡ mất thư của Ký Tương.”
Hơn nữa hắn không cần ở cũng một chỗ với những người khác để họ bị liên lụy, bọn họ cứ sống an ổn như vậy đến hết đời, nói không chừng còn là một cái kết đẹp hơn.
ở bên cạnh mình thì họ cũng sẽ bị liên lụy theo thôi. Nhưng người đã chết đi đã đủ nhiều lắm rồi.
Bạch Linh Miểu nhìn từ trên cao xuống Lý Hỏa Vượng, khóe miệng nàng khé nhếch lên rồi dần cởi bỏ y phục, bắt đầu cúi đầu hôn.
“Trên người ta vẫn đang có vết thương.”
Lý Hỏa Vượng đau khổ nói với thiếu nữ đang đè trên người mình.
“Ha, chẳng phải thế càng tốt hơn sao. Dù sao ngươi cũng không chết nổi. Còn nữa nhé, lúc trước ngươi vẫn chưa nói cho ta biết rốt cuộc Dương Na là ai?!”
Một khoảng thời gian sau đó, vết thương được khâu lại bằng chỉ của Lý Hỏa Vượng bị rách ra.
Một lúc lâu sau, Bạch Linh Miểu nằm thành hình chữ đại* trên cái giường nhuốm đầy máu, dùng chân trái đặt lên ngực Lý Hỏa Vượng, vừa thở hổn hển vừa cười nhẹ.
* 大
Lý Hỏa Vượng vừa định nói gì đó, chân trái thon dài trắng nõn của Bạch Linh Miểu lai nhẹ nhẹ đè xuống, khiến cơ thể yếu ớt của Lý Hỏa Vượng xém chút ngất đi.
“Ngươi tưởng ta không biết chuyện của Nhị Thần ư? Bây giờ lại có thêm Dương Na nữa, nữ nhân quanh ngươi nhiều thật đấy, Lý Hỏa Vượng.”
Bạch linh Miểu nghiến răng nghiến lợi nói như thể những hành động lúc trước là để báo thù.
Đối diện với cùng một sự việc như nhau, phản ứng giữa Bạch Linh Miểu sau khi bị sát khí vào người và trước khi bị sát khí vào ngươi là hoàn toàn khác nhau.
Tay Lý Hỏa Vượng đặt lên đùi Bạch Linh Miểu nhẹ nhàng vuốt ve, không nói không rằng từ từ nhắm mắt lại.
Trong lúc hắn đang mơ màng chuẩn bị thϊếp đi, giọng của Bạch Linh Miểu bỗng nhiên vang lên.
“Nhị Thần là một phần của ta, nhỡ như ngày nào đó ta chết đi rồi thì ngươi cứ coi Đại Thần là là được, nhưng còn con ả Dương Na ấy thì nhất định không được!”
“Nếu ả ta dám xuất hiện trước mặt ngươi thì đừng trách ta không nể tình phu thê!”
Lý Hỏa Vượng bất đắc dĩ mở mắt nhìn sang bên cạnh.
“Dương Na chỉ là một người trong ảo giác của ta, nàng hà tất phải ghen ghén đố kị tranh giành người tình với một ảo ảnh chứ?”
Nhưng đúng lúc này, Lý Hỏa Vượng phát hiện Bạch Linh Miểu trên người mình đã biến thành Nhị Thần từ bao giờ.
Lần này Nhị Thần không trùm khăn trùm đầu mà để toàn bộ bộ dáng gớm ghiếc của mình lộ ra ngoài.
Cái miệng ở nửa bên mặt thon dài hơi hơi hé lên phát ra một giọng nói u oán:
“Lý sư huynh…”
Nhìn Nhị Thần trước mắt, Lý Hỏa Vượng nhất thời như bị thất thần, Nhị Thần trước mặt hắn dường như là Bạch Linh Miểu của quá khứ trở lại rồi.
“Lý sư huynh….”
Nước mắt rơi xuống từ mắt trên gương mặt Nhị Thần, nàng như thể là chú chó nhỏ bị ức hϊếp, bám trên người Lý Hỏa Vượng nghẹn ngào.
“Miểu Miểu, là nàng thật sao?”
Một cơn lạnh rùng mình chạy dọc cả sống lưng, một suy đoán đáng sợ được Lý Hỏa Vượng đưa ra trong đầu.
Lẽ nào không phải Bạch Linh Miểu bị sát khí xâm nhập mà là cơ thể nàng bị Nhị Thần thay thế rồi? Nàng bị ép trở thành Nhị Thần rồi?
Lý Hỏa Vượng ôm chặt Nhị Thần trong lòng, hắn dữ tợn nhìn căn phòng trống trơn.
“Nhị Thần! Ngươi ra đây cho ta! Rốt cuộc đây là chuyện gì!”
Đúng lúc này, Lý Hỏa Vượng thấy cơ thể lông xù trong lòng trở nên bóng loáng lên.
“Đại Thần Nhị Thần, có gì khác biệt sao?”
Bạch Linh Miểu với đôi măt có đồng tử màu hống nhạt lại xuất hiện trong lòng Lý Hỏa Vượng, hài hước nhìn hắn.
“Đối với ngươi mà nói, dùng ai mà chả là dùng? Dù sao ngươi cũng chẳng kén chọn.”
“Ngươi nói rõ cho ta hiểu xem nào! Rốt cuộc ngươi là ai?”
---
Thấy Lý Hỏa Vượng nở một nụ cười yếu ớt nhưng vô cùng đáng sợ, Bạch Linh Miểu đang nằm trong lòng hắn khẽ cựa người, đổi sang tư thế khác cho thoải mái hơn.
“Xem ngươi sợ tới mức nào kìa, mau mau nằm xuống đi, để ta từ từ giải thích cho ngươi nghe.”
Thân thể căng cứng của Lý Hỏa Vượng dần buông lỏng, xong lúc này trái tim hắn như bị bóp nghẹt, hiện giờ Bạch Linh Miểu là Đại Thần hay là Nhị Thần?
Nhất định phải làm rõ được vấn đề này, chuyện này sẽ quyết định những hành động tiếp theo của Lý Hỏa Vượng.
Bạch Linh Miểu nheo mắt lại suy nghĩ vài giây, chẳng hiểu sao nàng lại bật cười thành tiếng.
“Ngươi cười gì vậy hả? Mau nói đi nào!”
“Ôi, chuyện này đúng là không biết nên nói như nào với ngươi nữa, ngôn từ bình tường khó lòng diễn tả được cảm giác đó.”
“Vậy ngươi hãy miêu tả thật đơn giản cho ta nghe đi, càng đơn giản thì càng tốt.”
Vừa nghe được lời này, Bạch Linh Miểu cẩn thậm suy nghĩ một lúc, từ tốn nói:
“Hỏa Vượng này, ngươi có biết trên thân người có gì không? Hoặc là đổi sang một cách nói khác, người là do thứ gì ghép thành không hả?”
Câu hỏi này khiến Lý Hỏa Vượng phải nhíu mày lại, hắn không hiểu được câu hỏi vô cùng tối nghĩa này của Bạch Linh Miểu có nghĩa gì.