Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 587: Con Người Tạo Nên Từ Gì




“Ôi chao, Hỏa Vượng này, ngươi đoán thử đi, đoán thử đi mà.”

Lý Hỏa Vượng khó lòng làm quen với hành động cố tình làm nũng này của Bạch Linh Miểu, trước đây Bạch Linh Miểu chưa từng làm như vậy.

“Thân thể bình thường.”

“Không phải..”

Bạch Linh Miểu lắc đầu:

“Phải nói như nào đây nhỉ, nếu bắt buộc phải miêu tả thì người là do mười tình cảm và tám nỗi khổ tạo thành. Mười loại tình cảm là vui, giận, buồn, tham lam, nóng nảy, ngu muội, sợ, yêu, ác. Tám nỗi khổ là sinh ra, già đi, bệnh tật, cái chết, thù oán mà vẫn phải gặp mặt, yêu mà phải rời xa, muốn mà không có được, cuối cùng là nỗi khổ của thân và tâm.”

“Sống trên đời có người nhiều có người ít mười loại tình cảm và tám nỗi khổ này, nhưng tóm lại đều có, bất kể là ai muốn làm việc gì thì đều do những thứ này dẫn tới.”

Lý Hỏa Vượng nghe xong, trong lòng khẽ động:

“Ai nói chuyện này cho ngươi biết vậy? Tiên gia hả?”

“Vội làm gì chứ! Nghe lão nương nói hết đã.”

Bạch Linh Miểu bất mãn trừng mắt nhìn Lý Hỏa Vượng một cái, sau đó nói tiếp:

“Khi con người không cần đến một vài loại trong số đó, thì chúng cũng không hề biến mất mà chỉ ẩn nấp đi thôi.”

“Nếu là ẩn nấp bình thường thì cũng không cần quan tâm tới, nhưng Khiêu Đại Thần thì khác, Khiêu Đại Thần cũng có hai mặt, một là Đại Thần một là Nhị Thần.”

Lý Hỏa Vượng lặng yên nhìn hai cô gái một trái một phải, chờ Bạch Linh Miểu nói tiếp.

“Dù chúng ta dùng chung tám nỗi khổ nhưng mười loại tình cảm thì đã tách riêng, ban đầu Tiên gia sử dụng những loại tình cảm được ta ẩn giấu đi, cộng thêm một vài thứ của bọn họ, trộn lẫn với nhau cuối cùng tạo thành Nhị Thần.”

“Nói cách khác…”

“Nói cách khác chúng ta là một người, dù về mặt ký ức có chỗ khác nhau, nhưng chúng ta đều là Bạch Linh Miểu. Chỉ là vì nguyên nhân sát khí, ta sử dụng vui, giận, nóng nảy, ác, tham lam nhiều hơn, còn nàng thì đương nhiên không dùng tới.”

“Bạch Linh Miểu trước đây không dùng nhiều vui, giận, nóng nảy, ác, tham lam, đương nhiên những thứ này được Nhị Thần sử dụng.”

Lý Hỏa Vượng nhìn lấy gương mặt gần ngay gang tấc, đầu óc rối tung rối mù, đây là lần đầu tiên hắn nghe tới những chuyện này.

“Ai nói cho ngươi biết những chuyện này vậy? Tiên gia? Đừng tin tưởng họ quá! Có lẽ bọn họ đang lừa ngươi đó!”

“Xem lời ngươi nói kìa, Tiên gia không phải là Tọa Vong Đạo, nó cầm chuyện mọi người đều biết này để lừa gạt các ngươi thì có gì thú vị đâu chứ.”

Kẻ nói ra câu này chính là Hồng Trung, ngay khi hắn xuất hiện, Lý Hỏa Vượng vô ý thức dùng chăn, che kín cơ thể của Bạch Linh Miểu lại.

“Ngươi cũng biết về mười loại tình cảm và tám nỗi khổ này sao?”

Lý Hỏa Vượng chần chờ một chút, sau đó hỏi hắn.

“Có gì mới mẻ chứ, mấy thứ cùi bắp ấy mà. Chẳng phải ngươi trốn trong Giám Thiên ti hay sao? Ngươi tìm bất kỳ ai hỏi thăm một chút là chẳng phải sẽ biết ta nói thật hay nói dối rồi sao.”

Tới thế giới này lâu như vậy rồi nhưng đến tận bây giờ Lý Hỏa Vượng mới biết đến mười loại tình cảm và tám nỗi khổ.

“Không đúng, trước đây tên tiểu tử Nguyên Anh của La giáo đã từng nói mấy thứ này rồi, chẳng qua là ta không chú ý tới.”

Lý Hỏa Vượng nhớ tới lý niệm tu tiên của hắn dường như là muốn tiêu biến tất cả mười loại tình cảm và tám nỗi khổ, trở thành thực thể duy nhất.

“Vậy nên Hỏa Vượng à, giờ thì ngươi rõ chưa? Trên người ta đơn giản chỉ là nhiều vui, giận, nóng nảy, ác, tham lam mà thôi, nhưng Bạch Linh Miểu vẫn là Bạch Linh Miểu, hơn nữa Bạch Linh Miểu này càng thêm phần tự tại, càng thoải mái hơn!”

“Không đúng, Bạch Linh Miểu trước đó mới là người mà ta quen!”

Nghe được lời này, Bạch Linh Miểu không hề kích động, chỉ tay vào Nhị Thần ở bên cạnh.

“Vậy nàng không phải hả? Đó chẳng phải là Bạch Linh Miểu mềm yếu, chỉ biết vâng lời, không hề có chủ kiến sao.”

Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu lên nhìn sang phía Nhị Thần, khi hắn nhìn thấy vẻ điềm đạm đáng yêu từ trong đồng tử thú to lớn, nhìn thấy ánh mắt vừa xa lạ vừa thân quen, hai tay không tự chủ được, đưa ra ôm đối phương vào trong lòng.

“Được rồi, các ngươi bận làm gì thì làm đi, ta tránh chỗ cho các ngươi.”

Mặc yếm và qυầи ɭóŧ xong, Bạch Linh Miểu xốc chăn lên, rời khỏi giường.

Lý Hỏa Vượng chạm nhẹ mặt lên trên, cảm nhận vảy rắn lạnh lẽo và cảm giác đau đớn khi lông nhím bén nhọn đâm vào da thịt.

“Ngươi yên tâm, ta sẽ khiến ngươi biến ngược trở lại...Ta hứa!”

Lý Hỏa Vượng nói chắc nịch.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, dưới sự chăm sóc của Bạch Linh Miểu và Nhị Thần, sức khỏe của Lý Hỏa Vượng dần khôi phục, nhưng tâm trạng của hắn ngày càng cảm thấy bất an hơn.

Đã trải qua thời gian dài như vậy rồi nhưng vẫn không có bất kỳ tin tức gì về Ký Tương, điều này không khỏi khiến Lý Hỏa Vượng cảm thấy lo lắng, không biết đối phương có gặp chuyện gì hay không.

Lại thêm một ngày trời còn chưa sáng mà Lý Hỏa Vượng đã tỉnh lại rồi. khi hắn chống vào giường ngồi dậy, một bàn chân nhỏ nhắn mềm mại đạp mạnh lên người hắn.

“Ôi! Ngươi phiền chết đi được! Lại bị ngươi đánh thức rồi!”

Lý Hỏa Vượng sớm đã quen với việc này, xốc chăn rời khỏi giường, sau đó vội vàng đắp chăn kín lại, tránh để hơi ấm thoát ra ngoài.

Hắn mở cửa sổ ra, tung người nhảy lên mái ngói, sau đó dùng tay vỗ lên bụng của mình, lấy một quyển sách vỡ lòng ra, bắt đầu đọc.