Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 585: Đe Dọa Tiên




“Ta đau chứ, ta đau đến mức muốn...nhưng Miểu Miểu à, lẽ nào những cái khác sẽ dễ làm hơn sao? So với việc tu luyện những thứ linh tinh khác thì Đại Thiên Lục ít nhất còn đơn giản.”

Bạch Linh Miểu tỏ ra khinh thường.

“Ngươi thử xem, ngươi không thử thì sao biết được? Nếu ngươi cứ làm vậy, nói không chừng một ngày nào đó sẩy tay thì cũng chết rồi.”

“...”

Lý Hỏa Vượng chậm rãi thở một hơi, đôi mắt chẳng hề có một chút e ngại nào.

“Thực ra chết cũng chẳng có gì đáng sợ đâu.”

Dường như cảm nhận được trong lời nói có Lý Hỏa Vượng có tử ý, Bạch Linh Miểu chợt xông lên như báo vồ mồi, ngón tay đen siết chặt cổ Lý Hỏa Vượng, hai mắt nàng như mắt dã thú nhìn chằm chằm hai mắt đối phương.

“Ngươi lại muốn chết!? Lần nào dùng Thương Khương Đăng Giai xong ngươi cũng nghĩ đầu xuôi đuôi lọt cả rồi! Ngươi có phải đàn ông không đấy!! Lão nương nói cho ngươi biết! Ngươi giết chết cả nhà ta! Cả đời nà ngươi có trả bao nhiêu cũng không hết được mối nợ này của ta đâu! Ngươi không có tư cách chết!”

Sau khi thấy Lý Hỏa Vượng khẽ gật đầu, Bạch Linh Miếu cúi thấp người xuống nghiến răng nghiến lợi để lại trên vai hắn một vết răng dính đầy máu thịt.

Khi Bạch Linh Miểu ngồi dậy, bầu không khí trong xe trở nên ngột ngạt, Màn Thầu thò đầu vào cửa sổ, nó cảm thấy không ổn lắm bèn ngay lập tức chui lại vào bên trong.

“Miểu Miểu, trước kia ta từng gặp một người, người đó tên là Thân Đồ Cương, hắn cũng là Khiêu Đại Thần đó.”

Sau đó Lý Hỏa Vượng dùng ngữ khí chầm chậm giới thiều về cách thức chung sống với Tiên Gia đặc của Thân Đồ Cương, bầu không khí trong xe ngựa không biết từ bao giờ dịu xuống rất nhiều.

---

Trên con đường cái của Ngân Lăng thành, một cỗ xe ngựa rộng rãi dần đi về phía nhà trọ Lý Hỏa Vượng đang ở tạm.

Bên trong xe ngựa, Lý Hỏa Vượng thương tích đầy mình dùng ngữ khí chậm rãi nói chuyện cùng Bạch Linh Miểu.

“Ta cảm thấy nếu Tiên Gia đó thật sự muốn theo ngươi cả đời, so với bị chúng thúc giục như đầy tớ thì chi bằng dùng cách của Thân Đồ Cương, nhưng cách của hắn cũng tiềm ẩn tai họa. suy cho cùng, muốn dùng hay không thì còn phải dựa vào tình hình của ngươi nữa.”

Dù bây giờ Bạch linh Miểu trông có vẻ không chịu sự uy hϊếp của Tiên Gia, nhưng khi vừa nhớ lại những lời Lý Chí nói lúc lâm chung, Lý Hỏa Vượng không khỏi lo lắng cho Bạch Linh Miểu.

Sau khi nghe những gì mà Lý Hỏa Vượng nói, Bạch Linh Miểu vô cùng kinh ngạc nhìn hắn.

“Lời bài hát của nam nhân đó thật sự coi thường Tiên Gia như vậy sao?? Ngươi mau nói xem, cách mà hắn nói là gì?”

Lý Hỏa Vượng suy nghĩ một hồi về những lời mà trước kia Thân Đồ Cương nói với mình, hắn tiếp tục miêu tả cho Bạch Linh Miểu:

“Ăn tươi nuốt sống, Tiên Gia là một đám súc sinh chỉ biết cậy mạnh ăn hϊếp yếu, nếu ngươi có thể tìm những vật khác phù thân ăn hϊếp chúng thì ngươi có thể ra điều kiện cho Tiên Gia.”

“Vậy trước kia tên Thân Đồ Cương ấy đã tìm thứ gì để uy hϊếp Tiên Gia?”

Nghĩ về những áp chế trước kia của Tiên Gia đối với mình, gương mặt Bạch Linh Miểu trở nên nghiêm trọng hơn rất nhiều.

“Nuôi đại ma.”

Một từ ngữ lạ hoắc bật ra từ miệng Lý Hỏa Vượng.

“Còn nuôi thế nào thì hắn không nói.việc tu luyện liên quan đến giá trị tính mạng con người như vậy thì hẳn hắn sẽ không nói trực tiếp cho ta biết đâu.”

Bạch Linh Miểu thầm nhẩm lại ba từ này, gương mặ nàng nghiêm nghị như thể đang suy nghĩ gì đó.

“Thân Đồ Cương nói nó giống như là hai quả cân phải đặt hai bên đầu cân mới có thể có sự cân bằng, bên nào cũng không được nặng hơn bên nào, bên nào cũng không được nhẹ hơn bên nào, nếu dùng được tốt rồi thì có thể cùng sử dụng hai bên. Nhưng nếu như dùng không tốt thì e rằng sẽ rất nguy hiểm.”

Nói đến đây, Lý Hỏa Vượng vươn tay ra khẽ vỗ lên mu bàn tay Bạch Linh Miểu.

“Đừng lo, đợi ta hết bận rồi sẽ giúp ngươi.”

Phàm sự đều có chủ thứ, Lý Hỏa Vượng vẫn cảm thấy nên giúp Bạch Linh Miểu đồi trở lại tính cách trước kia mới là điều quan trọng nhất.

Nhìn cánh tay phải không có lớp da của Lý Hỏa Vượng, Bạch Linh Miểu tỏ vẻ đau lòng, cánh tay đang nắm của nàng liền dứt khoát rút ra.

“Không cần đâu, tạm thời cách này cũng không có đất dụng võ với ta. Bây giờ ta rất ổn, Tiên Gia cũng chẳng làm khó ta gì hết.”

“Thật không?”

Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chằm vết dây đen hằn trên cái cổ trắng nõn của Bạch Linh Miểu không dời mắt.

“Lừa ngươi làm gì, so với ta thì ngươi nên tự lo lắng cho bản thân mình trước đi.”

Bạch Linh Miễu bỗng chuyển chủ đề về Lý Hỏa Vượng.

Dù Tiên Gia đã bắt đầu lộ rõ bản chất nhưng nàng lại không hề có ý định nói cho Lý Hỏa Vượng biết về câu chuyện phièn phức này, tên này đã đủ thảm lắm rồi, không cần phải làm phiền hắn thêm nữa.

Thậm chỉ đến cách mà hắn nói bản thân nàng cũng sẽ tự mình suy ngẫm thật kĩ.

“Không nên nói như vậy, vẫn cần đề phòng tai họa trong tương lai mới được. ta cứ giúp ngươi lưu ý trước, nếu Tiên Gia có bất kỳ vấn đề gì thì phải nói với ta ngay.”

Không biết từ bao giờ mà xe ngựa đã dừng lại, đến nhà trọ rồi. Nhị Thần khom lưng xuống, hai tay ôm lấy nửa thân dưới Lý Hỏa Vượng rồi nhấc bổng hắn khỏi xe ngựa.

Dưới ánh mắt kì dị của những người khác trong hành lang, han người chậm rãi đi lên phong mình rồi đóng cửa lại.