Hắn cũng không nghĩ rằng thứ chuyện tốt như vậy sẽ rơi trúng người mình, cũng có thể ngày mà hắn đạt được thứ sức mạnh ấy không chắc còn đang sống khổ sở vật vã hơn cả Tâm Trọc.
“Hỏa Vượng, có người rơi xuống từ trên đó rồi! có vẻ như là lão thái giám!”
Nghe Bạch Linh Miểu nói vậy, Lý Hỏa Vượng ngước đầu nhìn lên liền thấy vài chấm li ti màu đen rơi ra từ vết nứt trên trời, đồng thời bầu trời bị nứt toác phía trên cũng bắt đầu trở nên không ổn định.
Lý Hỏa Vượng và Bạch Linh Miểu tìm thấy Ký Tương giữa một đám xác chết gầy như que củi, dù sứt đầu mẻ trán nhưng hắn vẫn ôm chặt thi thể của tên nam Tâm Trọc ấy.
Những người khác cũng lần lượt được tìm thấy, thông qua vết đao chém trên tay mình, Lý Hỏa Vượng phát hiện thiếu mất một người, Thác Bạt Đan Thanh. Hắn đã vĩnh viễn bị nhốt lại, cho dù là bị nam Tâm Trọc hay nữ Tâm Trọc nhốt lại thì hắn sẽ chẳng trở về nữa.
Ký Thương và những người còn lại đều nói với Lý Hỏa Vượng rằng do lúc chạy thoát, Thác Bạt Đan Thanh đã chạy quá chậm nên cuối cùng bị bỏ lại ở đó.
Dù vẫn còn hơi nghi ngờ, rõ ràng đều chạy thoát cùng nhau mà tại sao lại cứ phải để hắn ở lại đó, nhưng Lý Hỏa Vượng vẫn tin lời họ.
Cổng dịch trạm của Ngân Lăng thành, Lý Hỏa Vượng, Liễu Tông Nguyên và Hồng Đại cùng cung tiễn Ký Tương hồi kinh.
“Ta đi đây, các ngươi về đi. Khi nào về đến Thượng Kinh ta sẽ hồi thư cho các ngươi, yên tâm đi, thù lao lần này chắc chắn không thể nào mà ít được.”
“Nếu bên trên dám bạc đãi chúng ta thì ta sẽ không bỏ qua cho chúng đâu! Đây đều là những gì mà chúng ta dùng mạng của mình đổi lại mà, một cắc cũng không được thiếu!”
Sau khi nói xong những lời oai phong lẫm liệt này, Ký Tương quay người nhìn Lý Hỏa Vượng đang được Bạch Linh Miểu dìu, sau khi nghĩ một hồi hắn lấy mặt nạ đồng tiền ra từ trong ngực, hai tay dâng lên trước mặt hắn.
“Nhĩ Cửu à, đây là đồ của ngươi phải chứ? Trong lúc chạy trốn bọn ta đã thấy nó nên mang mang về đây trả cho ngươi.”
Lời nói của Ký Tương không biết nồng đượm bao nhiêu sự thân thiết, hoàn toàn khác biệt với trước kia.
Lý Hỏa Vượng cố tình tránh xa họ để thi triển Thương Khương Đăng Giai, về lý mà nói thì họ không nên biết Lý Hỏa Vượng đã làm những gì.
Nhưng kể từ sau khi ra khỏi đó, thái độ của Ký Tương với Lý Hỏa Vượng đã có sự thay đổi cực kỳ rõ rệt, không thể dùng từ thân thiết để hình dung nữa mà phải là tôn kính, tôn kính nhưng cũng đồng thời mang theo chút e dè.
Nhân cơ hội trả lại mặt nạ đồng tiền, Ký Tương hạ thấp giọng nói:
“Ngươi yên tâm chuyện ta đã hứa với ngươi thì nhất định sẽ làm được, nhiều nhất là mười ngày nửa tháng ta sẽ gửi bồ câu cho ngươi!”
“Cung tiễn Ký Tương đại nhân!”
Lý Hỏa Vượng nhận lại mặt nạ đồng tiền rồi đeo lên mặt mình.
Dù hắn đã có con thoi đen của Gia Cát Uyên dùng tốt gấp vạn lần thứ này, nhưng có thêm một lớp bảo vệ cũng không bao giờ là thừa.
“Ngươi cứu ta một mạng, ta xin nhận ân tình này của ngươi. Chờ đến khi ta lui xuống thì vị trí Ký Tương này sẽ là của ngươi.”
Lý Hỏa Vượng đẩy nhẹ Bạch Linh Miểu ra đến bên Ký Tương, hắn nói với giọng cực kỳ nhỏ:
“Ký Tương đại nhân, nếu ngài thật sự muốn nhận ân tình của tai hạ thì hãy xin ngài dẫn Bĩnh Gia đến cho tại hạ học, tại hạ cần gấp ạ.”
Việc khiến Bạch Miểu Miểu biến trở lại hình dáng ban đầu thậm chí còn quan trọng hơn việc thoát khỏi Tâm Tố. Bẩn thân hắn sống chết sao cũng được, nhưng nàng ấy thì không, hẵn đã đủ có lỗi với nàng lắm rồi.
“Được, được, ta hiểu rồi.”
Ký Tương cười tùm tỉm nói rồi lấy từ trong tay áo ra một chiếc khăn tay đỏ phủi bụi trên tấm áo đạo bào của Lý Hỏa Vượng, sau đó liền quay người lên xe ngựa.
Tiếng vó ngựa vang lên, xe ngựa đưa Ký Tương cùng thi thể Tâm Trọc rời đi. Ba người còn lại nhìn nhau vài lần, Liễu Tông Nguyên gãi gãi đầu nói:
“Phía đông thành mới mởi một nhà kỹ viện mới, hay là…..”
Hắn chưa kịp dứt lời thì hai người còn lại đã chẳng nói lời nào mà quay người rời đi. Lý Hỏa Vượng mang trọng thương ngồi yên vị trên xe ngựa, chầm chậm tiến về phía nhà trọ.
Lý Hỏa Vượng nằm giữa những sợi bông mềm mại chậm rãi thở một hơi. Vì Tâm Trọc mà chuyến này hắn đã phải chịu biết bao giày vò cực khổ, nhưng mục đích thì cũng đã đạt được rồi.
Tiếp theo đây cần kiên nhẫn chờ đợi Ký Tương gửi bồ câu đến là được, kế sách của hắn như vậy cũng là đã tiến được một bước thật lớn.
Quan trọng hơn là Ký Tương trông có vẻ như là đã nợ mình một nhân tình, nhưng nếu là hắn thì hắn sẽ sớm ngày ở lại nơi này, như vậy có khi còn làm được việc lớn.
“Ư..ư..”
Màn Thầu bên cạnh dụi nhẹ đầu tựa vào lòng bàn tay Lý Hỏa Vượng, dường như nó có thể cảm nhận vết thương trên người Lý Hỏa Vượng lúc này rất nặng, hai cái tai vốn phải dượng lên thì nay lại cụp cả xuống.
Hai ngón tay biến thành màu đen thò từ ngoài vào túm lấy gáy Màn Thấu rồi ném nó ra khỏi xe ngựa.
“Hỏa Vượng, hay ngươi vứt tấm thẻ tre trên lưng đi, ngày ngày ngươi chỉ cấn động tay một tí thôi là bị thương, vậy thì sao chịu nổi. ngươi thật sự không đau tí nào sao?”
Bạch Linh Miểu lấy môt cái gối bên cạn rồi đặt xuống gáy mình. Nhìn gương mặt thiếu nữ gần trong gang tấc, khuôn mặt Lý Hỏa Vượng lộ ra một nụ cười khổ