Lý Hỏa Vượng run rẩy vươn tay ra mở Đại Thiên Lục như thể đang bóc hộp quà của mình, cuống họng cùng cái lưỡi dính đầy máu me be bét ấy xuất hiện trước mặt bọn họ.
Lý Hỏa Vượng yếu ớt nâng đầu lên rồi há to miệng rồi nhét những thứ dài mảnh ấy vào trong cái động huyết rợn người bên trong miệng mình.
Từng chiếc xúc tu mảnh khảnh nhanh chóng chui ra từ miệng hắn quấn chặt lấy lưỡi và những cơ quan khác của Lý Hỏa Vượng rồi điều chỉnh lại vị trí của nó và cố định chúng lại.
“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi, ngươi làm lão nương sợ chết khiếp!”
Bạch Linh Miểu vươn tay ôm Lý Hỏa Vượng vào lòng rồi run rẩy nói.
Lý Hỏa Vượng nhớ lại tất cả những gì trải qua trong ảo giác, gương mặt hắn cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo, hắn đưa tay ôm lại Bạch Linh Miểu, sau đó cố gắng điều khiển cái lưỡi lạn lẽo của mình nói:
“Tại sao…ngươi….khụ khụ….bỗng nhiên…hành động trước?”
Trước kia rõ ràng hắn chưa ra tay giết chết Dương Na trong ảo giác mà Bạch Linh Miểu đã đi trước một bước cử hành Thương Khương Đăng Giai.
“Chẳng phải ngươi nói rằng sẽ động thủ vào lúc đau khổ nhất sao? Ta thấy ngươi như sắp ngất đi rồi ấy, sao vậy? Ta làm sai rồi à?”
Lý Hỏa Vượng khẽ lắc đâiù.
“Không…..vừa….đúng lúc…..”
Mặc dù Dương Na đã bị thương, nhưng nàng ấy chưa chết.
“Cảm ơn…..Miểu….Miểu….”
Lý Hỏa Vượng hôn nhẹ vào cổ nàng.
Nàng ấy đã hành động trước và cứu lấy Dương Na, nếu không theo kế hoạch của hắn thì nhát dao ấy chắc chắn sẽ đâm trúng. Lý Hỏa Vượng cũng không rõ vì sao mà hắn lại quan tâm đến một cái ảo giác như vậy, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Dương Na vẫn còn sống thì chẳng còn gì vui bằng nữa rồi.
Bây giờ Lý Hỏa Vượng cũng hiểu, Ba Hủy chỉ muốn sự đau khổ chứ không hề muốn chết chóc, người muốn chết chóc là Ti Mệnh khác, cũng có thể đó la Bạch Cốt Bồ Tát to lớn mà hắn từng thấy hoặc một thứ gì đó khác.
Hắn không nhất thiết phải giết chết Dương Na. Khi bản thân hắn hạ quyết tân giết chết nàng, cảm giác đau khô như xé nát tim gan ấy cũng đã đủ để thi triển Thương Khương Đăng Giai rồi.
“Xin….lỗi…Dương Na……”
Lý Hỏa Vượng thất thần lẩm bẩm với hư không trước mặt.
“Ta đã để lại sẹo ở ngực nàng rồi, mau gọi cấp cứu 120 đi.”
Nghe thấy Lý Hỏa Vượng nói, Bạch Linh Miểu khé cau mày, song cũng chẳng nói lại gì. Nàng dùng toàn bộ sức lực kéo Lý Hỏa Vượng dậy dìu hắn đi sang phía kế bên, nàng định rời khỏi nơi khỉ gió này đã rồi tính.
Đợi mãi đến lúc này Lý Hỏa Vượng mới có cơ hội quan sát một lượt không gian xung quanh, nhưng nhìn đâu cũng chỉ toàn đất là đất, đây rõ ràng không phải nơi mà lúc đầu mình đến.
“Chúng ta đang ở đâu? Lẽ nào vẫn chưa ra hẳn?”
Lý Hỏa Vượng bồn chồn cố gắng ráo riết đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy một chút màu xanh quen thuộc của rừng.
Nhưng khu rừng ấy rất cao, ở trên một vách núi rất cao. Lý Hỏa Vượng nhớ rõ ràng ở gần đây đến một ngọn núi cao như vậy còn không có chứ chưa nói đến vách núi.
“Vách núi? Tại sao ở dây lại có vách núi?”
Khi Lý Hỏa Vượng đang lởn vởn suy nghĩ về những vách núi bỗng xuất hiện xung quanh thì hắn mới kịp nhận ra đây chẳng phải vách núi mà vị trí bên trên ấy mới là mặt đất, hắn đang ở dưới đáy vực. Chính hắn đang ở giữa một cái thung lũng siêu to khổng lồ.
Vào thời điểm đυ.ng độ Tâm Trọc một mất một còn, hắn không chỉ giấu bọn họ đi mà còn đào sâu ba tấc, quét sạch đi toàn bộ mọi thứ trong mấy dặm liền.
“Hỏa Vượng, trên trời có gì kia?”
Nghe vậy Lý Hỏa Vượng cố gắng ngước đầu nhìn lêи đỉиɦ đầu của mình, bầu trời quang mây phía trên bỗng nhiên mất đi một mảng, lúc trước đây chính là nơi mà bọn họ rơi xuống.
“Đây chính là sức mạnh của Tâm Trọc ư….”
Lý Hỏa Vượng không khỏi há hốc miệng vì kinh ngạc.
“Rốt cuộc Tâm Trọc là thứ gì? Tại sao đã chạm trán một mất một còn với Tâm Trọc rồi mà còn có thể giấu cả bầu trời đi được!!”
---
Thấy hết thảy phía trên đầu, lúc này Lý Hỏa Vượng mới hiểu được, đám phiền phức mà đến Gia Cát Uyên cũng khó mà đối phó là như thế nào.
Rốt cuộc Tâm Trọc là thứ gì mà có thể lay động thiên địa? Lý Hỏa Vượng không khỏi không nghĩ tới vấn đề này.
Kế đến hắn lại nhớ lại những lời mà Ký Tương từng nói, Tâm Trọc và Tâm Tố là những kẻ phiền phức nhất, điều này có ý là sức mạnh của Tâm Tố có thể so sánh với Tâm Trọc.
“Năng lực hoán đổi vị trí của mình à? Hay là năng lực ảo giác xung quanh của mình? Không không không.”
Lý Hỏa Vượng lắc đầu nguầy nguậy.
Không đúng, thứ sức mạnh ở trình độ này nếu so với khả năng giấu đi cả một khoảng trời của Tâm Trọc thì chẳng là cái mắt muỗi gì.
Là một Tâm Tố, chắc chắn hắn vẫn còn một loại sức mạnh nào đó vẫn chưa thi triển được, bên trong cơ thể hắn đang tiềm ẩn một loại năng lưc nào đó có thể sánh tầm với Táng Thiên* của Tâm Trọc!
*giấu trời
Nhưng khi vừa nhớ tới tình cảnh Tâm Trọc nam nữ ấy, Lý Hỏa Vượng nhất thời sững sờ. Một thứ mạnh mẽ như vậy ở trên người mình có thật sự là chuyện tốt không?
Lý Hỏa Vượng không biết, ở thế giới này hắn chưa từng gặp phải chuyện nào tốt cả.