Trong thoáng chốc, Lý Hỏa Vượng ngẩng lên nhìn phía trên đỉnh đầu, dường như mái vòm đen sì ấy đã bắt đầu nứt ra rồi, một con ngươi mờ mịt dường như còn lớn hơn cả mặt trời với cái đồng tử vừa dài vừa mảnh ở giữa chăm chú nhìn khung cảnh bên dưới qua vết nứt trên bầu trời.
Đó không phải Ba Hủy, Lý Hỏa Vượng có thể cảm nhận được Ba Hủy nhưng nó ở rất xa, nó vẫn đang ở Bạch Ngọc Kinh.
Con ngươi ấy tan ra rồi, Lý Hỏa Vượng lại cảm nhận được Ba Hủy, hoặc là lại nhìn thấy Ba Hủy.
Lần này hắn thấy trên cơ thể đối phương bắt đầu có một phần cảm nhận của mình.
Một cảm giác cực kỳ đau đớn từ trên trời giáng xuống, hòa vào làm một với cơn đau đớn của Lý Hỏa Vượng, đồng thời bắt đầu lan tỏa ra bốn bề xung quanh.
Rất nhanh sau đó toàn bộ mọi thứ xung quanh đều bị cảm giác đau nhức này bao trùm, cho dù là Bạch Linh Miểu hay những con người phiền nhiễu kia.
Cuối cùng đến cả cây cối, cả lớp đất đá lẫn không khí đều bắn đầu hơi run lên nhè nhẹ.
Hai tay Lý Hỏa Vượng đưa nhẹ lên, toàn bộ tất cả những thống khổ đều bắt đầu liên hồi, đồng thời những đau đớn mới xuất hiện đều được Lý Hỏa Vượng khống chế.
Toàn bộ các giác quan của Lý Hỏa Vượng kết hợp lại với nhau ngửi thấy có hai con ngươi, hai nhãn cầu một đen một trắng như thể trong ngươi có ta, trong ta có ngươi.
Chúng không có ranh giới, hai bên ranh giới đều triệt tiêu lẫn nhau còn mình thì đang ở bên trong con ngươi ấy.
Lý Hỏa Vượng lại giơ hai tay lên đem tất cả những đau đớn trên người mình bóc tách ra rồi ném về phía hai con ngươi ấy.
---
Sau khi vứt bỏ được toàn bộ đau khổ, Lý Hỏa Vượng ngơ ngấn lắng nghe toàn bộ mọi thứ xung quanh. Lúc này hắn sử dụng hết thảy các giác quan tụ hợp lại làm một để cảm nhận hai bên âm dương đã bắt đầu rạn nứt.
Không phải bởi vì dương chưa đến mà bởi vì âm đã sống rồi. Chỉ có sinh vật sống mới có thể cảm nhận được đau đớn, trước khi chết đi, Tâm Trọc đã thét lên tiếng thét cực kỳ bi thảm khiến những viên đá lẫn cây khối như được sống lại.
Lý Hỏa Vượng lảo đảo đình bước mấy bước thì bỗng nhiên cơ thể yếu ớt của hắn lại đổ nhào về phía trước theo bản năng, mấy cái xúc tu nhúc nhích đen vươn ra hư cây cột trụ cắm sẵn dưới đất đỡ lấy hắn.
“Cha…”
Sau đó Lý Tuế mở vết thương trên ngực Lý Hỏa Vượng ra rồi nhanh chóng chui vào.
Lý Hỏa Vượng há hốc miệng run rẩy như thể định nói gì đó, nhưng bên trong miệng hắn lúc bấy giờ chỉ có một lỗ lớn be bét máu thịt nên không tài nào phát ra được âm thanh.
Tay phải không có móng tay của Lý Hỏa Vượng giơ lên chỉ về phía nam, hắn cảm nhận được nơi đó có khe hở.
Bạch Linh Miểu lập tức hiểu ngay ý của Lý Hỏa Vượng, nàng nhanh chóng nhặt Đại Thiên lục dưới đất lên rồi đi cùng Đại Thần đang cõng Lý Hỏa Vượng trên lưng đi về phía nam. Cứ đi rồi lại đi, toàn bộ bốn bề xung quanh bỗng nhiên như bị đảo ngược từ trên xuống dưới, ba người thấy cơ thể mình nhẹ bẫng rồi cứ thế rơi thẳng xuống màng chắn màu đen đã bị nứt kia.
Khi cả ba người xuyên qua tấm màng, ánh sáng chói mắt khiến họ không khỏi nhắm chặt mắt lại. Bên trong cứ tối mãi màu đen như mực nhưng bên ngoài trời đã sáng từ bao giờ rồi, bọn họ ra khỏi đó rồi!
Nhìn bãi đất vàng óng đang ngày càng gần phía dưới, Đại Thần nhanh chóng xoay người ôm trọn Lý Hỏa Vượng và Bạch Linh Miểu vào trong lòng.
“Bịch!”
Một âm thanh va đập kịch lên vang lên, năm giác quan hợp làm một của Lý Hỏa Vượng cũng dần dần quay trở về vị trí của mình, ánh mắt kè kè theo dõi hắn của Ba Hủy cũng dần biến mất, nhưng còn cơn đau đớn đã mất đi lúc trước thì nay lại trở lại.
“Hỏa Vượng! Ngươi không sao chứ? Tỉnh táo lại đi!”
Lý Hỏa Vượng nghe thấy một giọng nói quen thuộc, khi hắn mở mắt ra liền trông thấy gương mặt của Dương Na và Bạch Linh Miểu hợp vào với nhau.
Bọn họ hợp vào với nhau như biến thành một người, hai người đồng thời mở miệng hỏi.
Lúc này, hai người bỗng nhiên hợp vào làm một, thậm chí Lý Hỏa Vượng cũng không thể phân biệt nổi rốt cuộc đâu mới là thực đâu là ảo.
“Hỏa Vượng!”
Trong lòng Bạch Linh Miểu nóng như lửa đốt, nàng dùng tay vỗ nhẹ vào mặt Lý Hỏa Vượng vậy nhưng hắn lại chẳng có chút phản ứng nào.
Bạch Linh Miểu lại càng sốt sắng hơn, nàng cầm cây dùi và trống da bên hông lên chuẩn bị mời Bạch Gia Thái Nãi đến trị thương.
Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên nắm chặt tay Bạch Linh Miểu rồi khẽ lắc đầu, giờ đây hắn đã có thể phân biệt rõ ở đây mới là thực, trước mặt hắn là Bạch Linh Miểu, vốn dĩ chẳng có Dương Na nào cả.
Hắn cố hết sức lật mình bò rạp trên mặt đất, Lý Hỏa Vượng vừa há mồm thở dốc liền có một ít thịt nát tươm rơi khỏi khóe miệng hắn từ cái động huyết bên trong miệng. Lý Hỏa Vượng dùng toàn bộ sức lực ngẩng đầu lên ngó đông rồi lại ngó tây, cuối cùng khi hắn thấy Đại Thiên Lục dính đầy bùn đất phía đằng xa liền vội vàng dồn hết sức dùng hai tay lết cả cơ thể về phía ấy.
Bạch Linh Miểu thấy vậy bèn vội vàng chạy đến nhặt tấm thẻ tre màu đỏ vẫn nằm trong vũng máu ấy đặt trước mặt Lý Hỏa Vượng.