Lý Hoả Vượng đã hạ quyết tâm,nhanh chóng nghiêng đầu nhìn mọi người xung quanh, nếu nói bản thân trong quá khứ giống như con ruồi không đầu, thì nói không chừng những người xung quanh ta đều có thể giúp đỡ ta chuyện này.
Nhưng bây giờ Bạch Linh Miểu đang ở bên cạnh, thật sự không tiện hỏi.
Trên đường trở về, không ai nói câu nào, mỗi người đều đang suy nghĩ về việc riêng của mình.
Bước đi chậm rãi, lại thêm sự tình gián đoạn ban nãy, nên lúc màn đêm buông xuống, họ cũng chẳng mấy ngạc nhiên khi không thể đến ngôi làng gần nhất được.
Sau không còn gì để nói, bọn họ tìm củi nhóm lửa, cả nhóm ngồi vây lấy đống lửa mà nghỉ ngơi.
Bạch Linh Miểu cùng Lý Hoả Vượng vẫn ôm nhau ngủ như trước đây, cảm giác này đã lâu không có.
Chỉ có điều hai người rất hiển nhiên đều mắt mở trao tráo, dưới ánh lửa trại, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Nhìn Lý Hoả Vượng đang nhìn chằm chằm vào mình ở trước mặt, khoé miệng Bạch Linh Miểu hơi vểnh lên, ghé sát bên tai Lý Hoả Vượng thấp giọng hỏi với vẻ giảo hoạt:
“Nhìn chằm chằm ta làm gì? Làm sao? Bị thương thế này còn nghĩ đến chuyện sinh hoạt vợ chồng à?”
Lý Hoả Vượng thở dài một hơi thật sâu, đau lòng ôm Bạch Linh Miểu vào trong ngực.
Bạch Linh Miểu nâng lớp da của Lý Hoả Vượng lên, chui đầu vào hôn lên trái tim đang đập:
“Yên tâm đi, ta vẫn là Bạch Linh Miểu, người cùng ngươi đồng sinh cộng tử trước đây.”
“Những chuyện chúng ta từng trải qua trên đoạn đường này đến một chi tiết ta cũng không quên, hầu như mọi thứ đều không thay đổi, điều duy nhất thay đổi chỉ là sự bất đồng trong suy nghĩ của ta mà thôi.”
“Nhưng...sau cùng thì, nó cũng đã thay đổi…”
Giọng điệu của Lý Hoả Vượng có phần tự trách và bất lực.
“Ồ? Vậy ngươi có dám nói rằng Lý Hoả Vượng ngươi suốt chặng đường đều không hề thay đổi không? Ngươi cũng đã thay đổi rồi, đúng không?”
“Ta thay đổi?”
Ý nghĩ này chợt loé lên trong đầu Lý Hoả Vượng, ngay sau đó lập tức lắc đầu nguầy nguậy:
“Không, ta không có thay đổi, ta vẫn là Lý Hoả Vượng.”
“Ngươi là đang cố ý lừa mình dối người đấy à?”
Bạch Linh Miểu nhìn Lý Hoả Vượng bằng một cái nhìn trống rỗng.
“So với ta ngươi thay đổi nhiều hơn đấy, Lý Hoả Vượng của quá khứ cũng sẽ không hở chút lại chém đầu ngón tay, móc nhãn cầu của mình.”
“Chẳng lẽ Lý Hoả Vượng ngày xưa là Lý Hoả Vượng, còn Lý Hoả Vượng hiện tại thì không phải Lý Hoả Vượng sao?”
---
Bên cạnh đống lửa trại bập bùng, Lý Hoả Vượng lắng nghe Bạch Linh Miểu trong lòng mình nói tiếp:
“Suy bụng ta ra bụng người, ta cũng vậy, Bạch Linh Miểu của quá khứ là Bạch Linh Miểu, còn Bạch Linh Miểu hiện tại cũng là Bạch Linh Miểu, một Bạch Linh Miểu tốt hơn!”
Khi Bạch Linh Miểu nói câu này, đôi mắt như bừng sáng.
“Còn nữa, ngươi đừng quên, ngươi đã giết cả nhà của ta.”
Câu nói này khiến cho Lý Hoả Vượng tê dại.
“Ta của quá khứ luôn đấu tranh, giằng co, không thể buông bỏ cái gì, không cách nào tha thứ cho ngươi, cũng không buông được những người thân đã khuất.”
“Nhưng bây giờ ta khác rồi. Ta biết họ là Bạch Linh giáo, cũng hiểu họ muốn làm gì ngươi, nên ta chỉ sẽ nói ngươi không sai khi giết họ. Trong tình huống đó, nếu ngươi không giết họ, thì người chết sẽ là ngươi.”
“Ngươi xem, hiện tại ta đã suy nghĩ rõ ràng như vậy, không chút nào do dự, cũng không có chút nào đau khổ!”
Nghe được lời này, Lý Hoả Vượng đột nhiên cảm thấy Bạch Linh Miểu trước mặt vô cùng lạ lẫm, như biến thành một người khác.
Nếu phải so sánh cái giọng điệu cứng rắn này với một người, chắc chắn sẽ là Bành Long Đằng.
Bạch Linh Miểu lúc này, dù là ngữ khí hay cử chỉ cũng đều tựa Bành Long Đằng, hắn không muốn như vậy.
Đúng lúc này, một thân ảnh mềm mại khác từ phía sau nhích tới, nhẹ nhàng ôm lấy Lý Hoả Vượng từ phía sau, một chiếc lưỡi dài phân nhánh mảnh khảnh trượt qua tai Lý Hoả Vượng.
Khi cảm nhận được Nhị Thần, thân thể Lý Hoả Vượng run lên, vội vàng đứng dậy khỏi vòng vây, nhìn hai người trên mặt đất với vẻ có chút hoảng sợ.
Hành động của Lý Hoả Vượng khiến mọi người xung quanh chú ý, một nụ cười gượng gạo xuất hiện trên khuôn mặt hắn ta:
“Ta đi tháo nước.”
Thấy Ký Tương đang nhìn về phía mình, Lý Hoả Vượng đưa tay liếc nhìn về phía đen kịt rồi đi vào trước.
Một lúc sau, Ký Tương cũng bước vào rừng cây như dự đoán, nhìn Lý Hoả Vượng với một nụ cười.
“Nhĩ Cửu, có chuyện gì sao? Cứ nói cho nhau biết đi! Chúng ta nhất định sẽ giúp những gì có thể giúp được.”
Lý Hoả Vượng vừa rồi rõ ràng như vậy, nếu không nhìn ra thì chắc là bị mù, sau khi nghĩ lại tất cả những điều Bạch Linh Miểu đã nói với mình ban nãy, Lý Hoả Vượng hỏi hắn ta: "Ký Tương đại nhân, bị binh gia sát khí nhập vào người, có cách nào để giải trừ không?”
Bạch Linh Miểu hiện tại không phải là Bạch Linh Miểu của quá khứ, cho dù đối phương vĩnh viễn sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn, hắn cũng phải cứu nàng quay về.
“Sát khí nhập vào người? Chuyện này ngươi phải tìm hỏi binh gia thôi, ta cũng không rõ lắm.”
Đồng tử của Lý Hoả Vượng hơi co lại, hắn ta lại hỏi:
“Ký Tương đại nhân, ngài có người quen là binh gia ở Đại Lương không? Nếu không phiền, ngươi có thể giới thiệu binh gia của Đại Lương cho ta được không?”
Ký Tương liếc qua vị trí đống lửa trại:
“Được, cái này có thành vấn đề gì.”