Hôm nay nếu không có Lý Hoả Vượng, nhóm người này nói không chừng sẽ bị đánh bại thật, chuyện nhỏ như này đương nhiên không có gì to tát.
Tất nhiên, hắn chỉ đang nói về việc giới thiệu, còn hắn muốn tìm binh gia để làm gì thì cũng không ảnh hưởng đến mình.
Ký Tương nói xong, ngay sau đó nhớ lại những gì đã xảy ra lúc nãy, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
“May mà mọi chuyện lần này đã được giải quyết. Để xem ta có thể biếu quà cho cha nuôi được không, rồi chuyển đến một nha môn khác. Giám Thiên ti này thực sự người không thể làm được.”
“Chuyện đó cảm ơn Ký Tương đại nhân.”
Lý Hoả Vượng cảm ơn Ký Tương.
Dù nó có tác dụng hay không thì bản thân nhất định cũng phải cố gắng hết sức, để khiến Bạch Linh Miểu trở lại bình thường.
“Được rồi, không có chuyện gì khác nữa chứ? Nếu không có chuyện gì nữa thì chúng ta đi ra ngoài đã. Ngày mai còn phải gấp rút lên đường nữa đấy!”
Dứt lời, Ký Tương vừa định rời đi, thì hắn cùng Lý Hoả Vượng đồng thời quay đầu lại nhìn hướng cánh rừng bên cạnh:
“Có người!”
Ở đây là vùng hẻo lánh hoang vu, hơn nữa là ban đêm, bỗng nhiên lại loé lên một ánh mắt, rõ ràng chẳng hợp lí chút nào.
Lý Hoả Vượng lấy ra hai tấm giấy màu nghệ, dùng máu của mình nhanh chóng vẽ ra lá bùa, dán lên đầu gối, thân thể mang theo tàn ảnh phóng về phía ấy.
Sau khi Ký Tương đứng đơ người với thần sắc biến hoá liên tục vài lần, hắn vội vàng quay về đống lửa, nhìn chằm chằm vào thi thể tâm trọc, tránh đối phương giương đông kích tây.
Lý Hoả Vượng nhanh chóng băng qua khu rừng, càng ngày càng ép sát lại người kia.
Thấy đối phương vẫn chưa dừng lại, Lý Hoả Vượng giơ tay chém xuống, trực tiếp cắt đứt một đầu ngón tay của mình.
Giữa không trung, ngón tay nhanh chóng khoan ra những mũi nhọn bằng xương, cấp tốc bay về phía người đằng xa.
Ngón tay nhắm trúng đối phương không mấy ngạc nhiên, Lý Hoả Vượng tiến đến trước mặt hắn, cuối cùng cũng nhìn rõ bộ dáng của người này.
Thoạt nhìn, đồng tử của Lý Hoả Vượng hơi co lại, thứ trước mặt nhìn thì giống người, nhưng thân thể lại nhỏ bé đến dị hợm, trên người chỉ có mỗi lớp da mỏng, hoàn toàn được nâng đỡ bởi khung xương.
Hai con mắt cá voi thật to lồi ra bên ngoài, như thể nó có thể rơi ra bất cứ lúc nào.
Miệng thì lõm vào phía trong, trong miệng vốn dĩ cũng không còn lại bao nhiêu cái răng, mấy cái răng còn lại mọc lởm chởm.
Trong lúc nhất thời, Lý Hoả Vượng không thể phân biệt được thứ trước mặt mình là con người hay một loại ma quỷ nào đó.
Trông thấy vũ khí trong tay Lý Hoả Vượng, sinh vật trước mặt trong mắt không có chút sợ hãi, nó chỉ cười ngây ngô một cách đần độn:
“Chẳng lẽ trúng điệu hổ ly sơn rồi à?”
Lý Hoả Vượng không chút kiêng nể đánh gãy tứ chi của sinh vật ấy, mang về phía đống lửa.
Khi quay trở lại chỗ lửa trại, trông thấy mọi người đều ở đó, thi thể của tâm trọc cũng ở đó, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ký Tương đại nhân, ngươi có nhận ra thứ này không? Ban nãy trong rừng chính nó nhìn chằm chằm vào chúng ta.”
Lý Hoả Vượng lôi sinh vật đó đến trước mặt Ký Tương.
“Ồ?”
Ngay khi Lý Hỏa Vượng tò mò tiến đến quan sát, sau lưng bỗng nhiên vang lên một âm thanh sợ hãi cực độ.
Lý Hoả Vượng quay đầu nhìn lại, phát hiện đó thực sự là Hồng Đại.
Lúc này, Hồng Đại đang nhìn vào sinh vật ấy với ánh mắt vô cùng sợ hãi:
“Đây...là người bị tâm trọc giấu đi! Nếu không phải tâm trọc cho họ ra ngoài, thì…”
Giây tiếp theo, hắn giống như bị cái gì nhập vào, nằm rạp trên mặt đất gặm bùn, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
“Không có vị, không có gì hết! Nuốt cũng không trôi! Chúng ta sớm bị mắc bẫy rồi! Không biết từ bao giờ, có lẽ chúng ta đã bị tâm trọc này giấu đi rồi!”
Lời này khiến mọi người đều lạnh sống lưng, ngắm nhìn cánh rừng bốn phía tối đen như mực.
Ký Tương xông đến quát lớn:
“Đừng có nói bậy! Tâm trọc muốn bắt chúng ta đã chết rồi! Tâm trọc chết rồi thì làm sao mà có khả năng ẩn giấu chúng ta được! Chẳng lẽ còn một tên khác sao?”
Nghe được những lời này, Lý Hoả Vượng trong lòng run lên:
“Ký Tương đại nhân, quả nhiên còn có một tâm trọc chưa chết, nữ tâm trọc lúc đầu.”
“Cái gì? Làm gì có nữ tâm trọc nào? Không phải chỉ có một tên tâm trọc thôi sao?”
Giờ phút này tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về Lý Hoả Vượng, làm hắn có chút nghi ngờ bản thân đoán sai.
Nhưng sau khi nhìn vết sẹo trên cánh tay, hắn lắc đầu nguầy nguậy, ký ức của bản thân không có vấn đề, là phần ký ức của họ liên quan đến phần này đã bị che giấu.
“Không phải chứ! Chúng ta đã bắt được là nữ tâm trọc, không phải nam.”
“Vậy nữ tâm trọc đâu?”
Lời nói của Ký Tương giờ phút này cực kỳ gay gắt, mồ hôi lại chậm rãi trượt xuống trên gương mặt.
Lý Hoả Vượng chỉ ngón tay vào thi thể của nam tâm trọc trên mặt đất:
“Nghiệp chướng của hắn ta đã bị hắn giấu bên trong.”
Câu nói này vừa thốt ra khỏi miệng Lý Hoả Vượng, sắc mặt Ký Tương trong nháy mắt không có chút huyết sắc nào, hai chân mềm nhũn trực tiếp co khuỵu xuống đất.
“Tâm trọc nhất sinh nhất tử, chết giấu bên trong cái sống, sống giấu bên trong cái chết, xong rồi xong rồi, chúng ta toàn bộ xong rồi!”