Nhìn Bạch Linh Miểu xa lạ trước mặt, Lý Hoả Vượng đang định mở miệng thì đã thấy đối phương hơi nghiêng đầu, hôn một cái.
Thở vài hơi, Bạch Linh Miểu từ từ ngẩng đầu lên, lần nữa quan sát Lý Hoả Vượng, khoé miệng hơi nhếch lên rồi lại cười ra tiếng.
Lý Hoả Vượng run rẩy nâng khuôn mặt của đối phương, vẻ mặt vô cùng căng thẳng:
“Miểu Miểu, làm ơn đừng như thế này?”
Giống như Lũ Tú Tài lúc trước, sát khí trên Tử Tuệ kiếm rốt cuộc đã thay đổi tính cách của Bạch Linh Miểu.
Biểu hiện của Bạch Linh Miểu dần dần trầm xuống, dường như lại biến về nàng thiếu nữ ôn nhu. Nàng hỏi với vẻ ngượng ngùng:
“Lý sư huynh...Là thế này phải không?”
Ngay khi Lý Hoả Vượng có chút hy vọng loé lên trong ánh mắt, nét ngượng ngùng trên khuôn mặt Bạch Linh Miểu lập tức được thay thế bằng vẻ phấn khích:
“Hahaha! Làm sao mà có thể được! Ngươi đang mơ mộng giữa ban ngày cái gì vậy?”
“Ta không muốn quay về dáng vẻ quỷ quái hối hận trước đó! Ta bây giờ không quan tâm đến cái gì hết! Nói cho ngươi biết, ta sẽ thoải mái khỏi phải nói luôn!”
“Nếu như biết trước rằng có thể tự tại được như này, ta đã sớm cầm kiếm của ngươi! Vả lại, ngươi ngó lại bộ dáng này của ngươi chút đi, rồi ngó sang ta! Thật là xứng đôi! Hahaha!!”
Tuôn ra một tràng ngôn từ điên loạn, trên mặt Bạch Linh Miểu lâu lâu lại lộ ra một vài đặc điểm của Tiên gia, chẳng hạn như tai lông, hoặc là mấy phiến vảy rắn.
Nghe đối phương nói ra rất nhiều lời kinh hãi, Lý Hoả Vượng với vẻ mặt vừa kích động vừa đau đớn, run rẩy kéo đối phương vào lòng:
“Miểu Miểu...Ta có lỗi với ngươi.”
Bạch Linh Miểu dựa vào ngực của đối phương nhắm mắt lại, ngửi lấy mùi máu tươi nồng nặc trên người Lý Hoả Vượng, trên khuôn mặt lộ ra vẻ thoải mái:
“Lý Hoả Vượng, ngươi có thể trở về Ngưu Tâm thôn, mọi người đều đang đợi ngươi đấy.”
Lý Hoả Vượng buông Bạch Linh Miểu ra, nhìn khuôn mặt vừa quen vừa lạ của nàng bằng vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Trong lòng đấu tranh một hồi lâu, rồi nói với đối phương:
“Ngươi yên tâm, chuyện này là do ta mà ra, ta sẽ nghĩ ra cách để giúp ngươi trở về dáng vẻ ban đầu.”
Không ngờ, khi Lý Hoả Vượng vừa dứt lời, biểu cảm của Bạch Linh Miểu đột nhiên thay đổi, dứt khoát đứng dậy, giơ cánh tay phải mảnh mai và mềm mại của mình lên, đưa thẳng vào ngực Lý Hoả Vượng, siết chặt trái tim nóng hổi của hắn.
“Ngươi rốt cuộc có nghe ta nói cái gì không vậy? Ta nói là cảm giác hiện tại của ta đang rất thoải mái! Tại sao ngươi lại có quyền quyết định ta sẽ biến thành người như nào?”
Bạch Linh Miểu khẽ nâng móng tay màu đen sắc bén của mình lên, nhẹ nhàng cắm một đầu ngón tay nhọn vào trái tim của Lý Hoả Vượng.
Giây tiếp theo, một vài xúc tu trồi lên từ cơ thể của Lý Hoả Vượng, quấn chặt lấy cánh tay Bạch Linh Miểu, ngăn không cho nàng tiến thêm bước nào nữa.
“Lý Tuế, đừng như vậy.”
Nghe theo mệnh lệnh đầy vẻ thống khổ của Lý Hoả Vượng, Lý Tuế xúc tu chậm rãi co lại.
Vẻ mặt Bạch Linh Miểu tựa như cười nhưng không cười, rút tay từ ngực Lý Hoả Vượng ra, sau đó lau đi vết máu của Lý Hoả Vượng trên tay mình.
Lau xong, Bạch Linh Miểu nhanh chóng bước tới, nép vào trong ngực Lý Hoả Vượng một cách trìu mến như một con chim nhỏ.
Thế nhưng, khác với hành động thân mật ấy, miệng nàng toàn buông những lời sắc bén:
“Đừng nghĩ ta đời này sẽ dựa dẫm vào ngươi, còn chưa thành thân thật thì chưa biết được đâu, lão nương là một con người đang sống sờ sờ đây, không phải món trang sức trên người Lý Hoả Vượng ngươi đâu.”
Lý Hoả Vượng nhìn Bạch Linh Miểu trước mặt với vẻ mặt vô cùng phức tạp, hắn không còn kích động như lúc ban đầu, hiện tại mọi chuyện đã thành ra thế này, bây giờ phải làm sao để giải quyết tốt hậu quả.
Ngay khi Lý Hoả Vượng đang chật vật, những người khác cũng đi tới, đầu tiên họ nhìn thi thể tâm trọc trên mặt đất rồi thở dài, sau đó lại đem sự chú ý hướng vào Bạch Linh Miểu.
Bạch Linh Miểu lúc này không một chút luống cuống, trợn mắt nhìn lại với thần thái hất mặt lên trời.
“Nhĩ hiền đệ à, tục ngữ này rất hay, cưới vợ phải coi trọng hiền đức, nương tử nhà ngươi tính tình cũng không quá tốt, ta mà sống chung với ả, nhất định cái nhà sẽ gà bay chó nhảy mỗi ngày.”
Thác Bạt Đan Thanh dùng giọng điệu của người từng trải, truyền đạt kinh nghiệm cho Lý Hoả Vượng.
Bạch Linh Miểu định mở miệng thì bị Lý Hoả Vượng chặn lại.
Rõ ràng, Ký Tương cũng không nghĩ rằng bây giờ là thời điểm thích hợp để nói về vấn đề này.
“Này, Đan Thanh à, ngươi cảm thấy hiện tại cần phải nói chuyện này sao? Lo mà về đi, mệt chết ta đi được.”
Những động tác trước đó đã khiến Ký Tương trông rất yếu ớt, lung la lung lay, như thể hắn có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, một đám gia hoả chật vật tiến về phía trước.
Được Bạch Linh Miểu đỡ lấy, trong đầu Lý Hoả Vượng không ngừng hiện lên hình ảnh Bạch Linh Miểu trong quá khứ híp mắt cười.
“Không được, không thể để cho bạch Linh Miểu biến thành thế này được, nhất định sẽ có cơ hội khiến nàng bình thường trở lại!”
Lý Hoả Vượng chắc nịch trong lòng.
Tâm tố bản thân không có khả năng tìm thấy mà ta còn đang tìm, chẳng lẽ ta còn sợ sát khí này xâm nhập vào cơ thể mình sao?