Lúc đầu, Lý Hoả Vượng gần như bị đánh gục bởi tiếng nổ. Mỗi một lần hạt bàn tính va đập vào nhau, giống như có một trận va chạm vang dội bên tai hắn.
“Cha...Ồn ào quá, ồn ào quá!”
“Cố lên, sắp ổn rồi! Chúng ta sắp cứu được mẹ ngươi rồi!”
Lý Hoả Vượng cắn chặt răng, nhắm mặt lại dùng hết sức bình sinh để phân biệt âm thanh.
Ban đầu vô cùng ầm ĩ, nhưng khi Lý Hoả Vượng dần bình tĩnh lại, hắn nghe thấy một vài âm thanh khác.
“Thúc...Phong…”
“Không đúng, không phải cái này!”
Lý Hoả Vượng nghiến răng nghiến lợi, dùng hai tay ôm chặt lấy đầu mình.
Cuối cùng một vì âm thanh đã bắt đầu có hình có nét, đó là tiếng bước chân chốc xuất hiện, chốc lại biến mất.
“Ở...bên này!!”
Lý Hoả Vượng đột ngột mở mắt, hàn mang xuất khiếu, Lý Hoả Vượng trực tiếp chém một cái cây sau lưng.
Một cây đại thụ to bằng thân người bị thanh kiếm cắt làm đôi, bóng dáng của một nam nhân quần áo tả tơi hiện ra.
Hắn liếc nhìn Lý Hoả Vượng với đôi mắt đờ đẫn, Lý Hỏa Vượng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua, Tử Tuệ kiếm trong tay hắn lập tức biến mất.
“Lại ở đây!”
Lý Hoả Vượng cắm hai tay vào bụng, lại bẻ gãy hai xương sườn.
Cùng với tiếng răng rắc, Tâm Trọc khom lưng cùng với Lý Hoả Vượng, kêu thảm thiết.
Lý Hoả Vượng cố gắng chịu đựng cơn đau tột độ, gào lên rồi lao về phía Tâm Trọc.
Nam Tâm Trọc trừng mắt nhìn Lý Hoả Vượng, tiếp ngay sau đó, vượt ngoài suy nghĩ của hắn, năng lực vô cùng hữu dụng trong quá khứ cứ thế mất đi hiệu lực.
Chờ sau khi hắn định thần lại, Lý Hoả Vượng chỉ còn cách hắn ta mười bước chân, những xúc tu của Lý Tuế đã vùng vẫy, sẵn sàng che mắt đối phương bất cứ lúc nào.
Trong tình huống nguy cơ như vậy, nam Tâm Trọc không chút hoảng sợ, hắn bỗng giơ tay trái lên, một bóng người từ trong không khí xuất hiện, đâm vào người Lý Hoả Vượng. Đó là Thác Bạt Đan Thanh đã biến mất ban nãy.
Vẫn chưa kết thúc, ngay sau đó Liễu Tống Nguyên cũng bị ném ra tương tự.
Khi người thứ ba bị ném ra ngoài, trái tim căng cứng của Lý Hoả Vượng cuối cùng cũng được buông lỏng, đó là Miểu Miểu.
Không quan tâm đến nam Tâm Trọc, Lý Hoả Vượng theo bản năng giang hai tay của mình, chờ đón đối phương.
Nhưng khi Lý Hoả Vượng bắt lấy, hai người bốn mắt nhìn nhau, không ai nói với ai câu nào, nhưng trong đôi mắt lại chan chứa biết bao điều.
Lý Hoả Vượng đặt cô gái trong vòng tay của mình xuống, Miểu Miểu lại dần dần biến mất, nàng lại lần nữa bị ẩn mình.
“Tâm Trọc!!”
Lý Hoả Vượng trên trán nổi đầy gân xanh, rống lên rồi lao về phía đối phương.
Nhưng khi hắn ta chuẩn bị đến gần, một bóng người khác lại đâm về phía hắn, lần này là Nhị Thần.
Cứ như vậy, những thứ bị giấu tựa như tảng đá này không ngừng bị nam Tâm Trọc ném tới ném lui.
Tất cả những thứ ấy được luân phiên ném ra rồi lại biến mất.
Xét về việc sử dụng năng lực của bản thân, tên nam Tâm Trọc này rõ ràng là có kỹ năng hơn nữ giới rất nhiều.
Lý Hoả Vượng biết như vậy không được, nếu hắn ta tiếp tục tung ra thế này, Ký Tương sẽ không thể cầm cự được nữa.
Nếu Ký Tương không chống cự được, thì việc tìm ra Tâm Trọc còn khó hơn lên trời.
Hắn nhất định phải tìm được cách khắc chế đối phương.
Lại nhìn hai nữ nhân bị ném về phía mình, Lý Hoả Vượng nhanh chóng chớp mắt với họ, Bạch Linh Miểu khẽ gật đầu.
Chẳng mấy chốc, Bạch Linh Miểu Nhị Thần lại dần biến mất, đợi đến khi các nàng lại lần nữa xuất hiện trong tư thế bọc trong đủ loại tạp vật, Lý Hoả Vượng dùng hai tay nắm lấy xương sườn cắm vào ngực mình mà khuấy động.
Tâm Trọc lập tức khom người xuống đau đớn, đúng lúc này, Nhị Thần ở giữa không trung nhanh chóng lộn ngược, dùng lòng bàn chân với đôi giày thêu giẫm lên Bạch Linh Miểu.
Bạch Linh Miểu dùng phản xung lực, phóng về phía nam Tâm Trọc.
Lúc này, Bạch Linh Miểu vươn tay chộp lấy thanh trường kiếm bên cạnh.
“Đừng cầm!!”
Lý Hoả Vượng lớn tiếng ngăn cản, đó là thanh Tử Tuệ kiếm bị biến mất của hắn!
Bạch Linh Miểu biết, nhưng trong tình huống này, nàng không có lựa chọn nào khác.
Khi Tâm Trọc đang gắng gượng với cơn đau, vừa ngẩng đầu lên, Tử Tuệ kiếm đã cắm chính xác vào trán của hắn.
Tâm Trọc chết đứng trong nháy mắt, mọi thứ xung quanh hắn đều trở nên tĩnh lặng.
Lý Hoả Vượng mở to mắt, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang cầm thanh Tử Tuệ kiếm của Bạch Linh Miểu.
“Hahaha…”
Bạch Linh Miểu đột nhiên cười phá lên, thân thể hơi cong xuống, cùng Nhị Thần cười một trận, rồi tiếng cười càng lúc càng lớn hơn.
“Hahahahaha!!!
---
Bạch Linh Miểu cười, cười như thể muốn lột hết tất cả sự vui sướиɠ, dường như nàng muốn góp nhặt hết tất thảy trong lòng trút ra ngoài bằng một tràng cười.
Ở chung với Bạch Linh Miểu lâu như vậy, Lý Hoả Vượng chưa bao giờ thấy đối phương có vẻ mặt này.
“Đưa kiếm cho ta! Mau đưa kiếm cho ta!!”
Lý Hoả Vượng run rẩy tiến về phía Bạch Linh Miểu đang cầm kiếm.
Nhưng vừa đi tới trước mặt nàng, Lý Hoả Vượng liền trông thấy thiếu nữ tóc trắng trước mặt giơ tay phải lên, thanh trường kiếm trong tay đâm thẳng vào trong l*иg ngực hắn.
Thân kiếm giương lên, l*иg ngực của Lý Hoả Vượng lập tức mở ra, để lộ trái tim vẫn đang đập trong không gian lạnh lẽo.
Khoảnh khắc tiếp theo, Bạch Linh Miểu tiến đến, đè chặt Lý Hoả Vượng, máu phun ra từ cơ thể hắn nhanh chóng nhuộm đỏ bộ quần áo sáng màu của nàng.
“A…”
Khuôn mặt Bạch Linh Miểu loé lên một tia nhẹ bẫng.