Mới vừa đi chưa được hai bước, Lý Hỏa Vượng liền dừng lại, nghi hoặc hỏi:
"Các ngươi có còn nhớ lần này chúng ta đi ra ngoài là làm chuyện gì không?"
Vẻ mặt Hồng Đại khó hiểu nghe thấy vậy, lập tức quay đầu nhìn về phía Ký Tương:
"Ta chỉ là bị Ký Tương đại nhân gọi ra, những chuyện khác thì ta không biết."
“Ta cũng bị Ký Tương đại nhân gọi đến. Ký Tương đại nhân, lần này chúng ta đang làm chuyện gì vậy?”
Liễu Tông Nguyên vội vàng nói theo.
Hỏa Vượng cũng nhìn về phía Ký Tương, hắn cũng nhớ mình cũng bị Ký Tương gọi ra. Nếu không phải đối phương cam kết sau khi làm xong đơn này sẽ giúp mình thu thập tình báo của Tọa Vong Đạo, thì hắn cũng sẽ không nhất định sẽ tiếp nhận loại chuyện không đầu không đuôi này.
Bị ba người nhìn chằm chằm, vẻ mặt Ký Tương rất ngưng trọng, hắn lấy tay áo lau than trên mặt, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó:
“Chúng ta...chúng ta cũng không quá rõ.”
Trong lời nói của Ký Tương mang theo một tia không chắc chắn:
"Chúng ta gọi hai người các ngươi tới đây làm gì nhỉ?"
Lý Hỏa Vượng và Hồng Đại bốn mắt nhìn nhau, nhất thời họ không biết nên nói gì cho phải.
Gọi họ ra mà lại có thể quên mất việc gọi ra để làm gì, cấp trên này đúng là làm việc theo ý mình.
"Ôi chao, được rồi, trước tiên chúng ta cứ lên đường tìm một nơi có người đã rồi nói sau. Chúng ta không có xe ngựa, nếu không đi nhanh chút thì mấy người chúng ta chỉ có thể qua đêm ở bên ngoài thôi.”
Nhìn sắc trời, đám người Lý Hỏa Vượng cũng không do dự nữa mà vội vàng tăng nhanh tốc độ gấp rút lên đường.
---
“Mặc vào đi, ở trần thế này cũng khó coi.”
Hồng Đại đưa chiếc áo khoác thối hoắc trên người của gã ăn mày đưa cho Lý Hoả Vượng đang trần trụi.
Lý Hoả Vượng nói một câu cảm ơn, rồi lấy chiếc áo khoác treo đầy dao gỉ lên người.
Ngay khi hắn duỗi tay ra chuẩn bị mặc áo vào, Lý Hoả Vượng đã thấy cánh tay mình be bét máu.
Chỗ da đó dường như có vật gì khắc vào da, nhưng nó đã bị cháy đến mức dính vào nhau.
“Quái lạ, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Lý Hoả Vượng chậm rãi bỏ hai tay xuống, khoác chiếc áo của Hồng Dạ lên người.
Lý Hoả Vượng không còn trần trụi, định xoay người đuổi theo bước chân của bọn người Ký Tương, nhưng mới vừa bước được hai bước, hắn đột nhiên dừng lại:
“Không đúng! Không đúng!!”
Lý Hoả Vượng nhanh chóng vén tay áo lên, để lộ ra chỗ vết thương đang dính liền, lấy dao găm ra rạch một đường trên chỗ da bên cạnh.
Hắn cầm miếng da dùng lực kéo, với tiếng da bị xé rách, để lộ ra phần thịt, gân và máu bên dưới.
Lúc đó chữ đã khắc rất sâu, hằn rõ trên da thịt.
Lý Hoả Vượng hoảng hốt khi đọc những dòng chữ được viết trên đó, hắn nhanh chóng quay đầu lại, hét lớn với Ký Tương:
“Là Tâm Trọc!”
Nghe thấy lời này, vẻ mặt của Ký Tương chợt sáng lên:
“Ôi chao! Ta nhớ rồi! Ta tìm các ngươi là để giúp tìm Tâm Trọc!”
Thế nhưng, ngay sau đó, sắc mặt của ba người lập tức thay đổi, bầu không khí lập tức trở nên cực kỳ nghiêm trọng.
“Tâm Trọc đã xuất hiện! Họ đang che giấu những ký ức của chúng ta về hắn!”
Lý Hoả Vượng lấy thanh Tử Tuệ kiếm ra, quan sát mọi thứ xung quanh với sự cảnh giác cao độ.
“Có lẽ không chỉ vậy đâu, nói không chừng, Tâm Trọc này đã che giấu một số người trong chúng ta, chỉ là chúng ta không nhớ ra mà thôi, tuyệt đối đừng nhìn thẳng vào mắt của hắn.”
“Pằng pằng pằng…”
Ký Tương không ngừng quay bàn tính số, dường như đang tính toán cái gì đó.
Khi âm thanh của bàn tính dừng lại, trong năm hạt tính số, có ba cái bị gẩy lên.
“Ba người, Tâm Trọc đó đã giấu đi ba người.”
Lời nói của Ký Tương khiến Lý Hoả Vượng và Hồng Đại như tê dại, trong lúc bất tri bất giác mất đi ba người đồng hành, thế mà bản thân lại không hay biết.
Lý Hoả Vượng phất tay phai lên xuống, trên cánh tay khắc lấy lời Ký Tương vừa nói, như vậy Tâm Trọc sẽ không ẩn nấp được.
“Để xem ta có thể ép nó ra ngoài được không, các ngươi hộ pháp!”
Ký Tương vỗ bàn tính trên tay xuống đất, bắt đầu đánh bạch bạch bạch lên nó.
Hồng Đại nghiêm mặt bước tới, lấy ra từng thanh đao rỉ, vây quanh Ký Tương, lưỡi đao hướng vào trong, nhanh chóng bày thành hình hoa sen.
Lúc này, Lý Hoả Vượng không thể làm gì khác hơn, chỉ có thể đề cao cảnh giác.
Thời gian từng chút trôi qua, Ký Tương lại gẩy đánh, con số lại mất đi, nhưng lần này không hiệu quả như lần trước.
Dù Ký Tương có mồ hôi nhễ nhại nhưng Tâm Trọc vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu.
Lý Hoả Vượng nhăn nhó nhìn chằm chằm xung quanh, lúc này, hắn đột nhiệt phát hiện trên cánh tay của mình có thêm vài nét chữ.
Đó là bút ký của bản thân, nhưng những hàng chữ viết lên dường như đã bị Tâm Trọc ẩn giấu đi, bản thân hắn cũng chẳng biết viết khi nào.
“Ký Tương có hiệu quả, nhưng vô cùng yếu! Phải dùng lỗ tai của chúng ta nghe cẩn thận! Phải nhanh lên! Không chỉ có Thác Bạt Đan Thanh và Liễu Tông Nguyên bị Tâm Trọc giấu đi đâu, còn có Miểu Miểu nữa!”
“Trước đó Nhị Thần vốn dĩ không rời đi! Nàng bí mật đưa Miểu Miểu đến giúp chúng ta! Mau đi cứu các nàng! Tuyệt đối không thể để các nàng lâm vào kết cục người nhà Tâm Trọc!”
Lý Hoả Vượng run rẩy, toàn thân nổi da gà.
Lý Hoả Vượng không ngần ngại tháo bông gòn ra khỏi tai, quan sát bốn phía xung quanh bằng thính giác cực kỳ nhạy bén của mình.