Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 570: Lộ Tẩy?




“Ầm~!”

Khi ánh lửa cọ xát, trên dưới cơ thể Lý Hỏa Vượng lập tức cảm thấy một cơn đau nhói. Ngọn lửa dữ dội nhanh chóng bao trùm lấy toàn bộ cơ thể Lý Hỏa Vượng.

"giết! Họ biết thân phận Tâm Tố của ta rồi! Nhất định phải giết sạch!! Tuyệt đối không được để tên nào trốn thoát!!!”

Khi Lý Hỏa Vượng làm loạn, Liễu Tông Nguyên co rúc người mình lại rồi chạy về phía cửa sổ bên cạnh thoát thân.

Cũng không biết hành động của ai, Lý Hỏa Vượng lập tức cảm thấy một sức lực to lớn, mạnh mẽ hất bay mình ra ngoài.

Lý Hỏa Vượng hoàn toàn biến thành người lửa, hắn duỗi tay vào trong hốc mắt của mình bóp mạnh một cái, một tia sáng kỳ dị bao phủ lấy tất cả mọi người.

Ký Tương giơ khúc gỗ mục Như Ý trong tay mình lên chỉ vào Lý Hỏa Vượng, nhưng Lý Hỏa Vượng không có bất kỳ phản ứng nào cả. Hắn giơ kiếm Tử Tuệ trong tay mình lên định chém đứt cánh tay trái của mình.

"Nhĩ Cửu! Ngươi đang làm gì vậy!"

Bạch Vô Thường to lớn ở trong rừng cây kêu lên.

"Đừng có tốn sức nữa! Như này mà cũng không nhìn ra sao? Tên này bị người khác khống chế rồi!"

Sắc mặt Hồng Đại vô cùng khó coi, hắn giơ thanh Tú Đao trong tay lên rồi cắm vào cánh tay mình.

Nhưng lời nói của đối phương khiến Lý Hỏa Vượng chợt sửng sốt, lúc này hắn vô cùng khiếp sợ nhìn những người trước mặt mình.

"Chuyện gì vậy? Họ...không phát hiện ra thân phận Tâm Tố của ta ư?"

Lý Hỏa Vượng chấn động đội nhiên nhớ tới cái gì đó.

Hắn nhớ lúc đầu khi Gia Cát Uyên đưa con thoi cho mình, hắn còn chỉ vào mặt nạ của mình rồi nói:

"Dùng cái này đi, thứ này tốt hơn cái của ngươi rất nhiều."

Lúc này, Lý Hỏa Vượng đột nhiên hiểu ra lời nói của đối phương là có ý gì.

Sở dĩ họ không phát hiện ra năng lực Tâm Tố của mình là bởi vì thứ này của Gia Cát Uyên đã thay mặt nạ che giấu thân phận của mình.

Lý Hỏa Vượng cúi đầu nhìn xuống vạt áo đang bốc cháy dữ dội của mình, chiếc túi đựng dụng cụ tra tấn bao lấy con thoi đã bị cháy đen, xem ra không lâu nữa nó cũng sẽ bị thiêu rụi hoàn toàn.

“Không được, ta không thể để thứ này rời khỏi thân thể ta được.”

Cả người Lý Hỏa Vượng vội vàng lấy con thoi ra.

Lý Hỏa Vượng muốn tìm một nơi để cất con thoi kia, nhưng trên người hắn đừng nói đến miệng túi, ngay cả da thịt cũng bị đốt sạch.

Cuối cùng, hắn nhấc miếng thịt bỏng của mình lên, rồi bỏ con thoi kia vào trong khoang bụng mình như bỏ vào trong túi áo khoác.

Sau khi buông những thứ này ra, Lý Hỏa Vượng đi về phía những người khác:

"Mọi người, không sao cả rồi, người khai đàn làm phép khống chế ta đã bị ta đánh bại rồi!"

“Đứng lại!”

Vẻ mặt của Ký Tương vô cùng khó coi, một tay cầm bàn tính vàng chỉa thẳng vào người lửa trước mặt:

"Ta không quan tâm ngươi tỉnh lại hay chưa, ngươi thành thật đứng ở nơi đó cho chúng ta!"

Khi nhìn thấy Lý Hỏa Vượng thực sự đứng ở đó, Ký Tương, Liễu Tông Nguyên cùng với Hồng Đại, ba người tiến lại một chỗ bắt đầu bàn bạc.

Còn về phần bàn luận cái gì, Lý Hỏa Vượng ở quá xa nên không nghe rõ ràng. Hiện giờ hắn còn có chuyện quan trọng hơn cần phải xem xét là làm thể nào để dập tắt lửa trên người mình đây?

Lý Hỏa Vượng nghĩ tới cái gì đó, hắn đưa tay kéo “Đại Thiên Lục” giấu phía dưới lớp da của mình xuống.

Khi thứ kia bị ném xuống đất, ngọn lửa dữ dội trên người hắn cũng dần dần bị dập tắt.

Lần này, vì mới bắt đầu nên làn da của Lý Hỏa Vượng vẫn chưa hoàn toàn bị bỏng.

Lúc này, Lý Hỏa Vượng trông giống như một người nến vừa mới bắt đầu tan chảy vậy, mặc dù vô cùng đau đớn, nhưng so với dáng vẻ cả người bị cháy đen trước đây thì tốt hơn rất nhiều.

"Quần áo lại bị cháy mất rồi, cũng may ta có mang thêm một bộ dự phòng. "

Ngay khi Lý Hỏa Vượng xoay người đi về phía xe ngựa, hắn chỉ nhìn thấy một đống lửa đang bùng cháy dữ dội.

"Này..."

Thấy vậy, Lý Hỏa Vượng cũng không có gì để nói, hắn lấy “Hỏa Áo Chân Kinh” ra chữa thương cho mình.

Thời điểm con sên lửa bò trên da mình, trong đầu Lý Hỏa Vượng chợt hiện lên hình ảnh của Gia Cát Uyên.

"Hắn đã nhìn ra thân phận của ta rồi, không những không bắt ta mà còn đưa con thoi này đến giúp ta che giấu thân phận. Hắn thật sự có lòng tốt sao?”

Lý Hỏa Vượng đột nhiên muốn gặp lại Gia Cát Uyên kia một lần, trong lòng Lý Hỏa Vượng có quá nhiều chuyện muốn nói với hắn.

"Nhĩ Cửu…"

Lý Hỏa Vượng quay đầu lại nhìn thì thấy ba người kia đã đi tới, xem ra họ đã bàn bạc xong nên làm như thế nào rồi.

“Nhĩ Cửu, ngươi có thể phân biệt được lúc nãy là ai đã làm phép hại ngươi không?”

Vẻ mặt Ký Tương vô cùng ngưng trọng hỏi.

“Có chút ấn tượng, nhìn giống như là một đạo sĩ hói đầu vậy.”

Lý Hỏa Vượng nghiêm túc trả lời.

"Ừm..."

Vẻ mặt Ký Tương ngưng trọng như đang suy nghĩ cái gì đó, sau hồi lâu hắn mới nói:

"Được rồi, chúng ta trở về trước đi, về trước rồi nói sau."

Nghe đối phương nói xong, những người khác đều gật đầu, cùng nhau đi trên con đường đất.

Tuy nhiên, rõ ràng là những người khác cũng không hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của Lý Hỏa Vượng, họ mơ hồ có xu hướng bao vây lấy hắn.