Nghe thấy câu hỏi của Lý Hỏa Vượng, Thác Bạt Đan Thanh bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó không nói gì, chỉ tay về phía trước.
"Cũng đã bắt được Tâm Trọc rồi, hẳn là Ký Tương sẽ không xảy ra chuyện gì nữa nhỉ? Nếu thật sự xảy ra chuyện, vậy tin tình báo mà hắn đã đáp ứng sẽ cho ta thì phải làm thế nào?”
Nghĩ đến năng lực của Tâm Trọc, cộng với hành động hoảng sợ như vậy của Ký Tương, Lý Hỏa Vượng cảm thấy lần này Giám Thiên Ti nóng lòng muốn Tâm Trọc dường như là muốn dùng năng lực của Tâm Trọc để làm chuyện đại sự gì đó.
Tuy nhiên, là một người mới vừa gia nhập vào Giám Thiên Ti, rốt cuộc bên trên xảy ra chuyện gì thì hắn cũng không hề nhận ra được.
Nhưng hắn cũng không cần phải để ý đến chuyện đó, tạm thời nó không liên quan gì đến mình.
Liếc mắt nhìn Hồng Đại lo được lo mất bên người, Lý Hỏa Vượng đuổi theo tốc độ của Thác Bạt Đan Thanh đi về phía thôn.
Đoàn người bước đi rất nhanh, một lúc sau đã đến đầu thôn, sương mù màu trắng bên ngoài thôn dần dần tan đi, Liễu Tông Nguyên đeo mặt nạ cũng tiến lại gần.
"Ký Tương đại nhân, thế nào rồi? Làm xong chưa?"
Liễu Tông Nguyên hứng thú bừng bừng đánh giá đồng bạn có chút nhếch nhác trước mặt.
“Tiểu Liễu Tử, đi gọi xe ngựa đến đây, chúng ta muốn nghỉ ngơi một lát.”
Trên khuôn mặt trắng mập của Ký Tương có chút ủ rũ, lời nói lộ rõ vẻ uể oải.
"Nếu các ngươi đã trở lại rồi, vậy ông đây sẽ không đi thành Ngân Lăng với các ngươi nữa. Nhị Ngưu, ngươi phải nhớ rằng tình nghĩa của chúng ta đã thanh toán xong. Sau này ngươi có quỳ xuống cầu xin ông đây thì ông đây cũng sẽ không giúp ngươi nữa.”
Thân Đồ Cương vừa nói xong lời này, liền xoay người chuẩn bị rời đi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lý Hỏa Vượng vội vàng tiến lên mấy bước chặn trước mặt Thân Đồ Cương:
"Thân Đồ huynh, ta có thể hỏi một chút chuyện được không?"
Đôi lông mày rậm rạp của Thân Đồ Cương khẽ nhíu lại, nhưng cuối cùng hắn cũng không bật thốt lên những lời ô ngôn uế ngữ như thường ngày:
“Nhanh lên một chút, ông đây còn có việc gấp nữa.”
Tầm mắt Lý Hỏa Vượng di chuyển đến chiếc trống da của đối phương:
"Nghe nói người nhảy Đại thần từ trước đến nay đều là nô ɭệ của Tiên gia, cả đời cũng không được giải thoát, nhưng ta thấy hình như Thân Đồ huynh không phải như vậy. Có thể nói cho ta biết là tại vì sao không?”
Trước đó Lý Hỏa Vượng đã phát hiện ra Bang Binh Quyết trong miệng đối phương rõ ràng không giống với Bang Binh Quyết khi Bạch Linh Miểu hát. Trong lời hát chẳng những không có nửa điểm tôn kính đối với Tiên gia mà còn mơ hồ mang theo sự uy hϊếp.
“Ngươi hỏi giúp Đại muội tử sao?”
Thân Đồ Cương khoanh hai tay trước ngực, liếc mắt liền nhìn ra tâm tư của Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng cũng không phủ nhận, hắn nhẹ nhàng gật đầu. Nếu có thể, hắn muốn giúp Bạch Linh Miểu thay đổi tình cảnh hiện tại.
Không nói đến chuyện thoát khỏi hoàn toàn sự khống chế của Tiên gia, chí ít thì cũng có thể giống như Thân Đồ Cương chiếm được thế chủ động khi đánh cờ với Tiên gia.
Thân Đồ Cương chỉ gật đầu, hơi nghiêng người nói gì đó bên tai Lý Hỏa Vượng.
Khi hắn nói, đôi mắt của Lý Hỏa Vượng không ngừng trợn to, như thể lời nói của đối phương khiến hắn vô cùng kinh ngạc:
“Thật sự là như vậy sao?”
“Đi thôi, sau này nếu có thể gặp lại, ta sẽ mời ngươi ăn cơm.”
Thân Đồ Cương đấm mạnh vào vết thương ở ngực Lý Hỏa Vượng rồi quay rời khỏi tầm mắt của mọi người.
Đúng lúc này, xe ngựa nhanh chóng đi tới, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng thu hồi vẻ kinh ngạc trên mặt mình lại, vội vàng lên xe ngựa cùng những người khác.
Ngay khi hắn suy nghĩ về phương pháp mà đối phương nói với mình, Hồng Trung ở bên cạnh nói chuyện khiến hắn phải ngẩng đầu lên nhìn.
"Lý Hỏa Vượng, mau tỉnh lại đi, đừng có nghĩ nữa, tại sao đối diện ngươi lại có nhiều hơn một người rồi?"
Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu lên nhìn, hắn phát hiện đó là một người đàn ông gầy giơ xương mặc quần áo rách rưới. Hắn chắc chắn người này hoàn toàn không phải là người cùng phe với mình.
Lúc nhìn thấy người này, phản ứng của Hồng Đại là lớn nhất, hai mắt hắn trợn tròn tỏ ra vô cùng sợ hãi.
"Làm sao ngươi lại ra ngoài được!?"
Người đàn ông trước tiên nhìn một vòng những người đang nhìn chằm chằm vào mình, đần độn mở miệng nói:
"Ta chợt nhớ ra, hình như ta cũng là Tâm Trọc. Ta bảo người phụ nữ này giấu ta đi, muốn vào xem có người nhà ta bên trong hay không, kết quả nàng quên mất mà sau đó ta cũng quên."
---
“giết hắn!”
Sát khí đột nhiên xuất hiện, vũ khí của mọi người lập tức tấn công về phía gã ăn mày.
Lý Hỏa Vượng là người đầu tiên phản ứng lại, hắn đã thu hút sự chú ý của Tâm Trọc. Sau khi chăm chú nhìn Lý Hỏa Vượng một hồi, cơ thể hắn nhanh chóng biết mất không thấy tăm hơi đâu nữa.
Khoảnh khắc ánh mắt kia biến mất, Lý Hỏa Vượng cảm thấy miệng mình chợt lạnh, mặt nạ đồng tiền kia đã bị Tâm Trọc kia giấu đi rồi!
Nhưng một giây tiếp theo, Lý Hỏa Vượng chợt phản ứng lại, bây giờ không phải là lúc mình suy nghĩ đến chuyện này, mình còn có một chuyện vô cùng quan trọng cần phải làm nữa.
Máu nóng không ngừng xông lên não Lý Hỏa Vượng, cơ thể Lý Hỏa Vượng bắt đầu run lên, đôi mắt hắn đỏ hoe nhìn Ký Tương, Hồng Đại, Thác Bạt Đan Thanh, Liễu Tông Nguyên xung quanh.