Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 568: Quên




Đoàn người tiếp tục đi ra ngoài thôn, lúc gần đến đầu thôn cũng không có xuất hiện chuyện ngoài ý muốn nào. Điều này khiến Lý Hỏa Vượng có thời gian quan tâm đến Hồng Đại vẫn luôn không nói chuyện.

"Hồng huynh làm sao vậy? Thoát chết trong đường tơ kẽ tóc mà sao trên mặt huynh cũng không nở được nụ cười nào vậy?”

Cũng may trước đó Hồng Đại bị ném ra làm bia đỡ đạn, nếu không hắn thật sự có thể sẽ không trở lại được nữa.

Môi Hồng Đại trắng bệch, dường như hắn muốn nở một nụ cười nhưng có làm như thế nào cũng không được.

“Rất nhiều người, ở trong đó có rất nhiều người.”

Cuối cùng hắn khàn giọng nói.

"Cái gì nhiều người?"

Ánh mắt Hồng Đại nhìn chằm chằm vào Tâm Trọc trên lưng Lý Hỏa Vượng:

"Nghiệp chướng trong lòng Tâm Trọc ảnh hưởng nhiều nhất không phải là người khác, mà là chính bản thân nàng.”

"Trong đó có rất nhiều người là kẻ thù của Tâm Trọc, nhưng cũng có không ít người là người nhà, bạn bè của Tâm Trọc. Bọn họ nói với ta rằng trước đây khi gặp nguy hiểm, Tâm Trọc đã giấu những người này đi, giấu vào trong nghiệp chướng của mình.”

"Vốn dĩ định đợi đến khi an toàn mới thả ra, kết quả Tâm Trọc lại quên mất, nàng quên sạch sẽ không còn một mống.”

"Ban đầu Tâm Trọc còn có thể khống chế, nhưng càng về sau, Tâm Trọc không bị khống chế mà giấu đi ký ức của mình, giấu đi tuổi tác của mình, giấu đi cả thắng bại của mình.”

"Thậm chí có thể nói, Tâm Trọc này một giờ trước và một giờ sau hoàn toàn là hai người khác nhau!”

---

"Trong đó...quá thảm, thật sự quá thảm rồi..."

Hồng Đại sụt sịt nói tiếp.

"Nghiệp chướng của Tâm Trọc là muốn chết cũng không được, muốn sống cũng không xong, không chết đói cũng không mệt chết, nhưng lại phải chịu đựng sự giày vò từ cơn đói cùng sự mệt mỏi. Cứ chịu giày vò như vậy, vẫn luôn bị giày vò...”

"Ngươi biết không? Thấy ta đi vào, cha nàng nói với ta rằng thực ra ông ấy không trách con gái mình. Ông ấy cảm thấy ở trong này chịu đựng giày vò thì ít nhất cũng chứng mình con gái mình vẫn còn sống.”

Hồng Đại nói xong liền cảm thấy vô cùng phiền muộn thở dài một hơi. Xem ra những chuyện mà hắn đã trải qua ở trong đó đã ảnh hưởng rất lớn đến cảm xúc của hắn.

Nghe Hồng Đại nói xong, trong lòng Lý Hỏa Vượng qua hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh lại.

Hắn giơ hai tay lên ôm Tâm Trọc ở trên lưng vào trong ngực mình, vẻ mặt hắn vô cùng phức tạp quan sát người này.

“Nếu ý thức của nàng vẫn còn, có lẽ nàng cũng không muốn hành hạ người nhà và bạn bè của mình như thế này đâu nhỉ?”

Nếu nói người nào đáng thương nhất thì chính là bản thân Tâm Trọc. Những việc làm vô ý thức của nàng lại hành hạ tất cả mọi người thân cận mà nàng có thể nhìn thấy.

So với nàng, sự hoang mang của Tâm Tố của mình dường như tốt hơn nhiều.

“Đạo sĩ, nàng quá đáng thương rồi, chúng ta thả nàng đi đi.”

Hòa thượng đi đến bên cạnh hắn, vẻ mặt đau khổ nói.

Lý Hỏa Vượng khẽ thở dài một hơi, nhưng hắn vẫn lắc đầu:

"Không thể thả nàng ra được. Trước tiên không nói đến việc sự tồn tại của nàng có giúp chúng ta lấy được tình báo về Tọa Vong Đạo hay không. Điều quan trọng là nếu ngươi thả nàng đi thì sẽ chỉ để nàng hại chết nhiều người hơn thôi. Ngươi thật sự muốn làm như vậy sao?”

Dù nàng không có ý định làm tổn thương người khác, nhưng chỉ cần nàng nhìn chằm chằm cũng có thể làm tổn thương người khác. Nếu hắn đoán không lầm thì ngôi làng này trước kia hẳn là có nhiều người, còn về việc bây giờ ngươi đi đâu hết rồi thì không cần nói cũng biết.

Nghe vậy, biểu cảm trên mặt hòa thượng trở nên xoắn xuýt. Hắn chỉ nghĩ muốn làm việc thiện, nhưng khi hai việc thiện xảy ra xung đột với nhau thì hắn thực sự không biết nên làm thế nào mới tốt.

Trước đây Lý Hỏa Vượng luôn tự hỏi tại sao Giám Thiên Ti đối phó với Tâm Tố lại tàn nhẫn, tàn ác đến vậy.

Nhưng sau khi hắn nhìn thấy hành vi và năng lực của Tâm Trọc rồi, cuối cùng Lý Hỏa Vượng cũng đã hiểu tại sao bọn họ lại làm như vậy.

Không nói đến những chuyện khác, trong vòng này, bọn họ thực sự đang bảo vệ thiên hạ muôn dân.

Tâm Trọc như hắn còn có Tâm Tố như mình quả thật rất nguy hiểm, không chú ý có thể sẽ gây ra tai họa cho thiên hạ.

"Nhĩ hiền đệ? Ngươi đang nói chuyện với ai vậy?"

Thác Bạt Đan Thanh kinh ngạc nhìn chằm chằm Lý Hỏa Vượng.

Lý Hỏa Vượng chớp mắt, đưa tay vỗ nhẹ vào bụng mình:

"Ta đang nói chuyện với Nguyên Anh."

Nhất thời không ai lên tiếng, tất cả mọi người đều cất vũ khí vào, vẻ mặt thả lỏng hơn.

Thân Đồ Cương ngáp dài một cái rồi vươn người.

Ngay khi Lý Hỏa Vượng đi vào trong thôn trại, Thác Bạt Đan Thanh mân mê hai quả hạnh đào lớn trong tay tiến lại gần Lý Hỏa Vượng. Hắn cố gắng kéo Lý Hỏa Vượng ra phía sau một chút, vẻ mặt có chút căng thẳng nhỏ giọng nói.

"Nhĩ hiền đệ, ca ca nói cho ngươi một bí mật. Nếu lần này sau khi Ký Tương trở về Thượng Kinh, mười ngày nửa tháng mà vẫn không có động tĩnh gì thì chúng ta cùng nhau đi đến Thanh Khâu tránh đầu sóng ngọn gió trước đi. Dù sao làm quan nhỏ ở đâu mà không phải quan chứ.”

Lý Hỏa Vượng ngẩn người, đối phương đây là muốn bảo mình chạy trốn sao?:

"Thác Bạt huynh, có phải ngươi biết chuyện gì rồi không?"