Lý Hỏa Vượng hưng phấn giờ phút này nào có quan tâm đến những thứ kia nữa. Hắn giơ chiếc muỗng sắt trong tay lên rồi cưỡi lên người nàng muốn móc đôi con ngươi khiến người ta biến mất của đối phương.
"Nhĩ Cửu! Giữ lại con ngươi của nàng! Tuyệt đối không được móc ra! giết nàng nhưng cũng đừng móc mắt nàng!”
Nghe vậy, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng tháo tất cả các khớp xương của đối phương ra, lần này đối phương ngoài con ngươi ra thì không thể cử động cái gì khác nữa.
Dù làm không rõ ràng rốt cuộc tất cả những chuyện này là như thế nào, nhưng Tâm Trọc đã tự đưa tới cửa thì lý nào lại bỏ qua cho nàng.
Hắn xé một miếng vải đỏ trên bộ đạo bào đỏ của mình rồi quấn chặt lấy đôi mắt của Tâm Trọc lại.
Mà giờ phút này đối phương lại không hề có ý giãy giụa gì cả. Ngược lại vẻ mặt của đối phương vô cùng hoảng sợ nhìn chằm chằm những chữ lớn nhỏ trên bức tường kia.
"Không! Ta không giết các nàng, ta cũng không biết! Nhưng ta không giết các nàng!"
Sau khi quấn ba vòng trong ba vòng ngoài quanh toàn bộ mắt nàng, lúc này Lý Hỏa Vượng mới thở phào nhẹ nhõm, hắn ngã xuống đất thở hổn hển.
Một lúc sau, Lý Hỏa Vượng cùng đám người Ký Tương nhìn nhau. Lúc này, biểu cảm của mọi người đều rất kỳ lại, điều này khác xa những gì bọn họ suy đoán.
"Nhĩ hiền đệ? Làm sao ngươi không bị Tâm Trọc giấu đi? Làm sao ngươi có thể khiến Tâm Trọc này nhảy thẳng đến trước mặt cho ngươi bắt chứ?”
Nghe Thác Bạt Đan Thanh nói vậy, Lý Hỏa Vượng cúi đầu suy nghĩ một lúc, sau đó hắn ngẩng đầu lên trả lời:
"Có lẽ là do may mắn đi."
Hắn đoán có lẽ nó có liên quan với thân phận Tâm Tố của mình, nhưng loại chuyện này không thể nói với bọn họ được.
Lời này vừa nói ra, Thác Bạt Đan Thanh nhướn mày một cái không hỏi nữa, trong lòng thầm mắng:
"Cái gì mà may mắn chứ?"
Nhưng vào lúc này, Tâm Trọc lại hét lên lần nữa:
"Không! Ta không giết các nàng ấy, ta cũng không biết nữa! Nhưng ta không giết bọn họ!"
Khi Lý Hỏa Vượng quay đầu lại nhìn, con ngươi của hắn lập tức co rút lại cực nhỏ.
Hắn chỉ thấy tấm vải che mắt Tâm Trọc không biết đã biến mất từ lúc nào, nàng đang nhìn chằm chằm vào những chữ trên tường.
"Không được, vật chết không che được mắt của Tâm Trọc, bắt buộc phải dùng vật sống mới được. Lý Tuế, đi ra hỗ trợ!”
Khi hai xúc tu vặn vẹo chui ra từ miệng vết thương ở vùng bụng của Lý Hỏa Vượng rồi quấn quanh đôi mắt của Tâm Trọc. Lần này cuối cùng đối phương cũng yên tĩnh.
Thấy Tâm Trọc thực sự bị bắt lại rồi, Ký Tương kích động bước đến. Hai tay hắn nắm lấy tay Lý Hỏa Vượng lắc lắc, vô cùng cảm kích nói:
"Nhĩ Cửu à! Lần này ngươi đã giúp chúng ta một chuyện lớn! Sau này có chuyện gì thì cứ việc tìm chúng ta nha!”
“Ký Tương đại nhân nói quá lời rồi.”
Lý Hỏa Vượng có thể nghe ra được ý tứ của đối phương, đối phương cho rằng mình lại nợ hắn một ân tình rồi.
Dù trong quá trình có một chút chuyện bất ngờ xảy ra, nhưng nếu đã đạt được mục đích thì dễ nói rồi.
"Các vị đi đi, Thượng Kinh bên kia đang rất gấp đó."
Xem ra Ký Tương còn gấp hơn tất cả mọi người.
Lý Hỏa Vượng gật đầu, nắm lấy tay Tâm Trọc cõng lên lưng mình rồi bước ra ngoài. Trước khi đi, Lý Hỏa Vượng còn không quên liếc nhìn bức tường lần nữa.
"Vợ ta chết, chồng bỏ góc tường. Sao góc tường này lại có nhiều người chết như vậy.".
Khi thấy dòng chữ này, vẻ mặt Lý Hỏa Vượng vô cùng ngạc nhiên. Hắn đi đến bên góc tường rồi kéo đống rơm rạ kia ra, trước mặt hắn lập tức xuất hiện từng bộ xác ướp kinh khủng dữ tợn.
"Tại sao lại có nhiều người chết như vậy? Hơn nữa đều là phụ nữ."
Thấy cảnh tượng này, ngay cả Thân Đồ Cương vô cùng bình tĩnh cũng phải lộ ra một tia kinh ngạc trên mặt.
Chuyện bất ngờ ngoài ý muốn này khiến những người khác cũng phải dừng lại.
“Không phải trên tường có viết sao?”
Thác Bạt nhìn những dòng chữ trên tường, chậm rãi nói:
“Đây đều là vợ của Tâm Trọc. Chỗ này còn ít đó, những người khác đều bị hắn làm biết mất rồi.”
"Thật sự rất kỳ lạ. Rõ ràng Tâm Trọc này là phụ nữ. Làm sao nàng có thể có vợ được?"
"Đi nhanh đi, quan tâm nàng có hay không làm gì."
Ký Tương có vẻ hơi sốt ruột, chỉ cần có thể an toàn mang Tâm Trọc trở về, hắn cũng lười quan tâm Tâm Trọc này là nam hay nữ.
Nhưng những lời này lập tức khơi dậy cảnh giác của Lý Hỏa Vượng, trong lòng hắn chợt lộp bộp một tiếng, hắn nhìn những người khác rồi nói:
"Chẳng lẽ còn có một Tâm Trọc khác sao?"
Lời nói này khiến bầu không khí trong phòng trở nên có chút đè nén.
"Mẹ nó, sợ cái gì mà sợ! Ông đây còn sợ cái tên Tâm Trọc chó má này sao? Nếu không phải thứ này khó tìm như chuột trốn mèo! Thì ta có thể đánh chết ba tên bọn chúng!"
Lời nói này của Thân Đồ Cương khiến sắc mặt của những người khác nhanh chóng khôi phục lại độ ấm.
“Nói không sai, thật sự là không được, chúng ta còn có Nhĩ hiền đệ mà, trước mặt hắn thì Tâm Trọc cũng chỉ là tên vô dụng thôi.”
Thác Bạt Đan Thanh cười ha hả, thân thiết vỗ lên vai Lý Hỏa Vượng.