Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 566: Quỷ Dị




Lý Hỏa Vượng đang chịu đựng cơn đau dữ dội chợt mỉm cười, nỗi đau của đối phương tương liên với chính mình, chuyện tiếp theo dễ làm nhiều hơn rồi.

Ba thanh chùy nhọn có gai được cắm vào trong kẽ móng tay của Lý Hỏa Vượng, sau đó hắn duỗi thẳng ngón tay, khom người đấm lên mặt đất.

Nỗi đau không thuộc về mình này khiến cho Tâm Trọc cũng phải co quắp người lại. Dường như hắn còn muốn báo thù nhưng khi hắn thấy Lý Hỏa Vượng chậm rãi rút thanh chùy nhọn dính đầy máu thịt kia ra ngoài. Cuối cùng hắn cũng sợ rồi, hắn cũng không thèm đánh lại làm gì nữa, vội vàng xoay người bỏ chạy.

Trong trường hợp này, làm sao Lý Hỏa Vượng có thể bỏ qua được chứ. Hắn nhanh chóng dán hai lá bùa lên đầu gối mình.

Mặt hắn nổi đầy gân xanh, cơ thể hắn mang theo tàn ảnh gào thét xông về phía Tâm Trọc.

Trong tình huống Lý Hỏa Vượng không ngừng dùng các loại cực hình hành hạ đối phương, Lý Hỏa Vượng cách Tâm Trọc càng ngày càng gần.

Nhưng ngay khi hắn xông vào một ngôi nhà phủ đầy bụi bặm, Tâm Trọc kia lại có thể biến mất không dấu vết.

"Có chuyện gì vậy! Người đâu rồi?"

Lý Hỏa Vượng không cam tâm chút nào, chỉ thiếu một chút nữa thôi, một chút xíu nữa thôi!

Khi Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn những người khác đi theo phía sau rồi hỏi, Ký Tương trả lời:

"Hầy, chờ chúng ta nghỉ ngơi một lát, chuyện ép Tâm Trọc hiện thân cũng không dễ dàng gì."

Lúc này, sắc mặt Ký Tương trở nên tái nhợt, đầu ngón tay cũng phát run, Thân Đồ Cương cũng không khá hơn là bao.

Xem ra việc ép Tâm Trọc đi ra đã hao tổn rất nhiều tinh lực của họ.

"Vừa nãy ngươi đã làm hắn bị thương rồi, đợi một lát nữa, tên này nhất định chạy không thoát rồi. Người mà lần này Nhị Ngưu tìm được đều là người chuyên môn khắc chế Tâm Trọc.

So với lần đầu tiên gặp mặt, bây giờ thái độ của Thân Đồ Cương đối với Lý Hỏa Vượng rõ ràng tốt hơn rất nhiều, cũng không biết có phải là bởi vì Nhị Thần trước đó hay không.

Nghe vậy, Lý Hỏa Vượng khẽ gật đầu:

"Vậy cũng được, chờ sau khi bắt được Tâm Trọc rồi, ta có thể…"

"Hả? Có thể gì? Ta định nói gì vậy?"

Lý Hỏa Vượng vừa nãy còn tức giận nhanh chóng bình tĩnh lại, hắn có chút nghi ngờ nhìn mọi thứ xung quanh.

Căn nhà này nhìn không lớn lắm, trong góc tường chất một đống khoai lang dính bùn lớn nhỏ khác nhau.

Cỏ khô bị lõm xuống một bên kia có thể chứng minh nơi này hẳn là đã từng có người ở.

“Có ai sống ở đây sao?”

Hắn sờ lên xương sườn trên ngực, nỗi đau đơn nơi l*иg ngực khiến Lý Hỏa Vượng lập tức nhớ tới những ký ức vừa mới đột ngột biến mất kia.

"Đúng, không sai. Là Tâm Trọc! Nàng đang giấu trí nhớ của ta!"

Lý Hỏa Vượng vừa lấy tờ giấy nghệ ra định viết lên đó.

Nhưng khi nghĩ đến năng lực của đối phương, sau một hồi suy nghĩ, Lý Hỏa Vượng rút một thanh chùy nhọn từ kẽ móng tay ra, khắc vào mặt trong của cánh tay trái của mình.

Sau khi viết ra mục đích lần này của mình cùng với sự nguy hiểm của Tâm Trọc một cách thật đơn giản, lúc này Lý Hỏa Vượng mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

“Các ngươi mau nhìn xem, trên bức tường này có chữ!”

Lời nói của Thác Bạt Đan Thanh khiến tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn.

----

Lý Hỏa Vượng nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại nhìn, hắn chỉ thấy giữa những kẽ hở trên bức tường phủ đầy bụi gai cùng dây thường xuân kia có một vài chữ.

Thanh kiếm Đồng Tiền biến thành roi dài bay nhanh vài vòng, bức tường phía trước lập tức được dọn sạch.

"Tại sao là ta, cuối cùng ta là ai? Quái lạ."

"Không muốn giết! Ta muốn xem nó!"

"Nghiêng người không thấy ta, ta muốn tất cả ở chỗ này!"

“Có vẻ như do Tâm Trọc viết, nhưng những ghi chép này không giống được viết bởi một người.”

Thác Bạt Đan Thanh cẩn thận suy nghĩ.

"Ôi chao, Đan Thanh à, đừng nhìn nữa, cho ta một ít Cổ trùng của ngươi đi, ta muốn uống cùng Dương Thọ Đan.”

Dứt lời, Ký Tương liền lấy Dương Thọ Đan từ trong ngực ra rồi nhét vào trong miệng, bằng mắt thường có thể thấy màu trắng trên đầu hắn giảm đi rất nhiều.

"Ký Tương đại nhân, ngươi sắp đạt đến đỉnh rồi, ăn thêm Dương Thọ Đan sẽ phiền phức đó."

"Này~chúng ta có thể không biết sao? Trước tiên làm xong chuyện này trước đi, nếu không, ta cũng không sống đến lúc biến thành Nhân Tiêu đâu.”

Lý Hỏa Vượng lười nghe những lời nói lải nhải của Ký Tương. Hắn chịu đựng nỗi đau, cảnh giác với mọi thứ xung quanh.

Tình hình trước mắt tạm thời đang trong tầm kiểm soát, chỉ mong lần này có thể nhanh kết thúc một chút, nhưng cũng không thể gây thêm rắc rối được nữa.

"Haha..."

Nghe thấy giọng nói, Lý Hỏa Vượng khẽ ngẩng đầu lên nhìn, hắn lập tức đối mặt với một người phụ nữ với khuôn mặt bẩn thỉu.

Tóc của người phụ nữ kia rất dài, khuôn mặt cũng rất thanh tú, nàng cứ như vậy xuất hiện trước mặt Lý Hỏa Vượng trong tình trạng đang bị treo ngược. Vẻ mặt nàng vô cùng hưng phấn đối mặt với Lý Hỏa Vượng.

Trong chớp mắt ngắn ngủi, một ý nghĩ vô thức xuất hiện trong đầu Lý Hỏa Vượng:

"Nàng là Tâm Trọc!!"

Lý Hỏa Vượng không chút do dự giơ kiếm lên đâm thẳng vào bụng đối phương.

Tâm Trọc miệng ho ra máu rơi xuống đất, biểu cảm chấn động nhìn Lý Hỏa Vượng, trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại.

"Ngươi không sao? Ngươi thế mà vẫn không sao?"