Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 558: Ý Đồ




“Con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, chỉ cần giấu diếm để ngươi lớn một chút, lại tìm cho ngươi một nhà khá giả, nhà mẹ đẻ cho dù có xảy ra chuyện gì đều không liên quan tới ngươi, nói cho cùng họ cũng vì muốn tốt cho ngươi thôi.”

“Tốt cho ta sao?”

Bạch Linh Miểu run rẩy hé miệng muốn nói chút gì đó, nhưng lại bị nghẹn trong họng nói không nên lời.

Xuân Tiểu Mãn thở dài một hơi, nhẹ nhàng ôm ôm nàng mà an ủi, tình huống này nàng ấy người ngoài cuộc, nói cái gì cũng vô ích.

“Tiểu Mãn tỷ...”

"Ừm? Sao vậy?”

Xuân Tiểu Mãn có chút nghiêng đầu, dán lên mái tóc trắng của Bạch Linh Miểu.

“Cho dù người nhà của ta đều là người độc ác như vậy, nhưng trong lòng ta vẫn không có cách nào tha thứ cho Lý sư huynh đã giết họ...”

---

Cẩu Oa vác cuốc thong thả đi xuống núi, dù vừa nãy mới chôn rất nhiều bộ thi thể nhưng hắn cũng không quen biết gì mấy người chết nên không hề ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của mình.

Bây giờ mình có nhà cửa, có ruộng đất, quan trọng hơn nữa là nàng dâu của mình sắp sinh rồi, những thứ lúc trước hắn không dám mơ tưởng đến giờ đã thực hiện được hết rồi.

“Ái chà, Tào Tháo ta mưu kế thần tình, mỗi bước đi đều đúng cả, nếu không nhờ ta thông minh thì mấy thứ này làm gì có phần của ta.”

Nếu không phải do đường quá xa, hắn thật sự muốn một mình áo gấm về quê nói cho tất cả mọi người nghe chuyện công thành danh toại của mình.

Cẩu Oa lén nhìn những người khác sau lưng, đi nhanh vài bước kéo xa khoảng cách với họ rồi cẩn thận móc một quyển sách trong ngực ra.

Ngay khi hắn đang vui vẻ sờ lên những dòng chữ mình đọc không hiểu, một cái tay mọc đầy lông đen chợt vươn qua cướp đi.

“Này! Ngươi làm cái gì thế!”

Cẩu Oa lo lắng định cướp trở về thì bị Xuân Tiểu Mãn lườm lại.

Cẩu Oa tức giận bất bình thu tay lại.

“Trong núi không có hổ là khỉ lên xưng bá vương, coi ngươi kìa, ai không biết còn tưởng ngươi là người đã cứu bọn ta ra khỏi Thanh Phong Quán đấy.”

“Sách này đâu ra vậy?”

“Ta...Ta mua từ người bán hàng rong kia kìa, dùng cho sau này nhi tử của ta luyện chữ vỡ lòng.”

“Bớt nói xạo đi, từ lúc đó tới giờ người bán hàng rong chỉ đi ngang hai lần, họ hoàn toàn không hề bán sách.”

Tiểu Mãn mở nó ra, thấy những con chữ mình đọc không hiểu.

Sau khi được Cao Trí Kiên phiên dịch, Xuân Tiểu Mãn lập tức biết được tên cuốn sách này là gì: Khổ công ngộ đạo tụng kệ.

Dù Xuân Tiểu Mãn không biết chữ nhưng nàng có thể đoán được tên sách này có gì đó bất thường, cảm giác nó giống như một loại công pháp nào đó.

“Nói đi, rốt cuộc thứ này từ đâu ra? Vừa nãy ta thấy ngươi lén lén lút lút.”

Cảm thấy tình hình không ổn, Cao Trí Kiên cầm xẻng nhíu mày bước tới một bước.

“Làm gì vậy, làm gì vậy hả, ta phạm phải vương pháp hay gì mà làm quá lên thế? Sách này là ta nhặt được đấy.”

Cẩu Oa cực kỳ tức giận duỗi tay ra, cuối cùng cũng cướp lại được quyển sách trên tay Tiểu Mãn.

“Nhặt được? Sách này mà tùy tiện nhặt được à?”

“Đương nhiên là nhặt được rồi!”

Nói đến đây, giọng Cẩu Oa nhỏ dần.

“Chẳng qua là nhặt được dưới hầm từ đường Bạch gia thôi…”

“Ngươi!”

Xuân Tiểu Mãn vừa định lên tiếng, Cẩu Oa cực kỳ căng thẳng đặt tay lên miệng “suỵt” một tiếng.

Hắn lén liếc nhìn Bạch Linh Miểu thất hồn lạc phách phía sau, đến gần nói với Xuân Tiểu Mãn.

“Tỷ à, ngươi nghĩ đi, người Bạch gia kia làm ra đại trận như vậy chỉ để chơi cho vui thôi à?”

“Ngươi nghĩ kỹ lại đi, trước đó Lý sư huynh trở về dạng quỷ kia, chúng ta đều biết được thần thông xuất sắc của Lý sư huynh, người Bạch gia có bản lĩnh gì đâu mà ép hắn trở nên như vậy chứ? Sao mà thế được? Chắc chắn họ có lai lịch gì đó!”

“Xong rồi ngươi nghĩ lại xem, đừng để ý tới trước đó họ dùng gì biết gì, dù sao bây giờ bọn hắn đã chết hết rồi, vậy hiện tại của bọn hắn cũng là của chúng ta thôi.”

Cẩu Oa nói đến đây, lông mày còn giương lên.

Nghe nói vậy, nét mặt của Xuân Tiểu Mãn rất thờ ơ.

“Học mấy thứ đó thì làm được gì? Học cách đem người sống làm nền nhà như họ à? Nếu ngươi dám học cái đó thì đừng trách ta không nể mặt người nhà.”

“Trời, ngươi vậy là không biết biến báo rồi, chúng ta chỉ học mấy cái không trái lương tâm thôi bộ không được ư? Mấy cách giết người kia thì chúng ta không học là được rồi.”

“Ta nói ngươi nghe này, thật ra trong phòng đó có nhiều đồ lắm, đã vậy còn có nhiều sách nữa, chắc chắn trong đó sẽ có công pháp thần tiên gì đó đó!”

“Chờ chúng ta học xong mấy cái dễ này, không cần giết người, nếu học hết thì ai dám bắt nạt chúng ta nữa?”

Tiểu Mãn nhìn thanh trường kiếm bên hông mình, trên mặt hơi do dự.

Bây giờ Lý sư huynh đã đi thật rồi, lỡ như sau này gặp nguy hiểm thì chỉ dựa vào thanh trường kiếm này là sẽ bảo vệ được mình thật ư?

Nàng vươn tay cướp lại quyển sách trong tay Cẩu Oa, sau khi nhìn cẩn thận mới lên tiếng.

“Khoan hãy nói với Miểu Miểu, bây giờ trạng thái của nàng không được tốt lắm, chờ khi ba người chúng ta thăm dò rõ tình trạng rồi tính sau.”

“Được thôi, nghe ngươi hết, lần này đủ lời rồi, đủ chia cho ba người chúng ta luôn.”