Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 557: Làm Ác




Sau khi Bạch Linh Miểu nhìn thấy mình lúc nhỏ được nãi nãi an ủi cho hết khóc, một hình ảnh cực kỳ kinh khủng bỗng nhiên hiện ra trong trí óc nàng, không hiểu sao sắc mặt nàng lại biến đổi:

“Ta nhớ ra rồi.”

“Nhớ tới cái gì?”

“Ta đã nhớ lúc đó là cái gì dọa ta rồi!”

Bạch Linh Miểu xông tới, phân tích lại mình và nãi nãi trong quá khứ.

Nàng đi đến bên tường, giơ ngón tay màu đen sắc bén lên chuẩn bị đào đất.

“Miểu Miểu! Ngươi sao rồi?”

Xuân Tiểu Mãn đi tới, rất là lo âu nhìn tỷ muội tốt của mình đang đào đất.

Sau khi hỏi mấy lần mà đối phương không trả lời, nàng quyết định, trực tiếp móc trường kiếm đâm vào trong đống đất, đào chung với nhau.

Cao Trí Kiên đứng bên cạnh thấy thế cũng vọt tới, lấy mảnh giáp trên người xuống mạnh mẽ cắm vào đất, dùng sức kéo lên.

“Có bảo bối à? Trong đất giấu bảo bối à?”

Cẩu Oa cũng lao đến, mặt mũi tràn đầy hưng phấn chạy lại hỗ trợ.

Trạng thái này cũng không duy trì được bao lâu, theo tiếng thét chói tai cực kỳ bi thảm của Cẩu Oa, tất cả mọi người đều dừng tay lại.

Bạch Linh Miểu run rẩy, hai tay vươn về phía nữ nhân hai mắt nhắm nghiền bị chôn ở trong bùn đất, đôi mắt của nàng khô quắt đồng thời còn bị chỉ vá lại, sắc mặt tái xanh trông vô cùng đáng sợ.

Một bàn tay to đưa tới, chặn tay Bạch Linh Miểu:

“...Đây...Đây là...Đây là...Nhân trụ*.....Trụ...Trụ...”

Không chờ hắn “trụ” xong, Bạch Linh Miểu tiếp tục đào lấy đào để, càng ngày càng nhiều người chết được đào lên từ trong đất bùn. Họ chen chúc sát bên nhau, phảng phất như từng viên gạch đặt vào nhau, chặt chẽ dán cùng một nơi.

Không đơn thuần chỉ là người lớn, những thi thể chôn trong đất này già trẻ lớn bé, các loại tuổi tác đều có.

Đào được một hồi, Bạch Linh Miểu không đào nữa, nàng đã nhìn ra, những người này không phải là tùy ý chôn xuống, vị trí của họ vừa hay chính là toàn bộ phần rìa của đại sảnh, đồng thời trên mu bàn tay mỗi người đều xăm một đóa hoa sen. Rõ ràng là đặc biệt thiết kế riêng.

“Đây là dùng xác để xây nền đó trời, một nơi lớn như vậy, cái này dưới đất đến chôn bao nhiêu người chết chứ? Người nào đáng sợ vậy?”

Nhìn diễn cảnh trước mắt mà rợn cả người, Cẩu Oa chấn động đến mức không gì sánh nổi.

Cẩu Oa mới vừa nói ra một câu, đã cảm nhận được mình nói sai, lập tức vô thức che miệng lại nhìn về hướng Bạch Linh Miểu.

Nơi Này là từ đường Bạch gia. Dùng cái mông nghĩ cũng biết, cái này dưới đất nhiều người chết vậy rốt cục là do ai chôn.

Bạch Linh Miểu cố gắng nhịn xuống, nhưng mà loại chuyện như này sao nàng có thể nhịn được, nàng khóc lớn giống như cái lúc còn đội mũ đầu hổ, chỉ là lần này không còn nãi nãi tới dỗ dành nàng nữa.

Hết tất cả hồi ức tốt đẹp về quê hương nguyên quán ngay thời khắc này đều sụp đổ, càng đáng buồn chính là lúc này không có một ai để nàng chỉ trích cả.

Họ đều bị một mồi lửa của Lý Hỏa Vượng đốt thành tro hết rồi, một người cũng không còn.

“Tại sao lại như vậy! Cha! Nương!! Rốt cuộc tại sao hai người lại muốn giết nhiều người như vậy!! Sao hai người lại muốn làm người xấu!!”

“Chẳng lẽ hai người không biết những người này có lẽ là cha mẹ của người khác! Có lẽ là gia gia, nãi nãi của người khác sao? Hai người có biết hay không, mất đi thân nhân, cuối cùng trong lòng sẽ đau đớn bao nhiêu!!”

Nhìn thấy dáng vẻ Bạch Linh Miểu giống như sắp sụp đổ, Xuân Tiểu Mãn vội vàng kéo đối phương, nhẹ giọng an ủi.

“Không sao, đây không phải lỗi của ngươi, đây không phải lỗi của ngươi...”

Dần dần tiếng khóc của Bạch Linh Miểu ngừng lại, nàng khóc xong rồi, nhưng nàng cũng đã hiểu, khóc không có chút tác dụng nào.

Bạch Linh Miểu cố nén nước mắt chui từ trong ngực đối phương chui ra.

“Không...Đây chính là lỗi của ta, đây chính là sai lầm của Bạch gia. Nếu là lỗi của bọn ta, vậy ta thân là người Bạch gia sẽ phụ trách!”

Từng thi thể cứng ngắc được lôi ra từ phòng tối kia, ngay sau đó dùng xe ba gác đẩy lên chôn trên núi.

Thân thể của họ vô cùng cứng, như thể rót chì vào trong vậy, giống hòn đá đã hoàn toàn định hình, đến mức Bạch Linh Miểu muốn hạ táng đàng hoàng cho họ cũng không được.

Khi mỗi một bộ thi thể được chôn xuống, lập bia, Bạch Linh Miểu đều dập đầu dâng hương tạ tội, nàng biết có lẽ điều này vô dụng, nhưng là đây là điều duy nhất nàng có thể làm.

Người chết ở trong phòng tối kia rất nhiều, họ bận rộn rất lâu, mãi cho đến khi Lữ Gia Ban ra ngoài hát hí khúc quay về mới chôn xong.

Chờ đến lúc làm xong, cả người Bạch Linh Miểu trở nên vô cùng tiều tụy, gương mặt đều đã gầy trơ xương

Khấu đầu ba cái với bia mộ, Bạch Linh Miểu ngẩng đầu lên, con ngươi xuất hiện tơ máu màu hồng nhìn những mộ phần trước mặt, nàng dùng bờ môi có hơi khô của mình hỏi:

“Tiểu Mãn tỷ, họ có thể làm ra chuyện ác đến mức như vậy, tại sao lại dạy ta lương thiện kia chứ?”

“Nếu như ta cũng biến thành người xấu giống họ, ta sẽ không khổ tới vậy...”

Vấn đề này, Xuân Tiểu Mãn không trả lời được.

Lữ trạng nguyên đang cầm xẻng đào đất ngừng công việc trong tay, lau mồ hôi thở dài một hơi nói:

“Khuê nữ à, lão hán ta cũng là người làm cha, cha ngươi mẹ ngươi nghĩ như thế nào, ta có thể đoán được đôi chút.”

“Thật ra là, cha ngươi mẹ ngươi biết làm nhiều chuyện thế này sẽ bị trời phạt, cho nên không muốn để ngươi dính vào, đã vậy ngươi còn là con gái nữa.”