Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 559: Màn Thầu Bị Đánh




Trong thành Ngân Lăng, Lý Hỏa Vượng đi đường xa mệt mỏi tung người xuống ngựa, buộc ngựa vào trong chuồng ngựa của khách sạn, bất chợt không nhìn thấy Màn Thầu gật gù đắc ý đâu.

Lý Hỏa Vượng tìm quanh xe ngựa của mình vài vòng, thấy con chó kia đang đu hai tay lên chuồng ngựa, tranh đậu của ngựa người ta.

“Béo vậy mà còn ăn nữa à?”

Lý Hỏa Vượng xách nó lên.

“Cho ngươi theo đến đây là để ngươi trông xe ngựa chứ không phải để ngươi tới ăn đâu.”

“Gâu gâu gâu.”

Thấy hồi lâu chủ nhân không trả lời, Màn Thầu rất kích động, lắc lắc cái đuôi, cả người cũng vặn vẹo như con giòi.

Ngay khi Màn Thầu vươn lưỡi liếʍ giày Lý Hỏa Vượng lại bị Lý Hỏa Vượng đè đầu xuống.

“Sao vậy? Ngươi bị thương à? Ai làm thế?”

Lý Hỏa Vượng nhìn cái lỗ bên tai Màn Thầu, lông mày khẽ nhíu lại.

Rõ ràng Màn Thầu không biết Lý Hỏa Vượng đang nói gì, ngoắt ngoắt đuôi định chui vào lòng Lý Hỏa Vượng.

“Vào đây.”

Lý Hỏa Vượng xách phần da ở gáy nó đi vào trong đại đường.

“Chưởng quỹ, chẳng phải ta đã đưa ngươi đủ bạc rồi ư? Sao ngay cả một con chó mà cũng không trông được thế?”

Đối mặt với sự chất vấn của Lý Hỏa Vượng, chưởng quỹ béo rất bất đắc dĩ.

“Haizz, khách quan à, chuyện này không thể trách ta được, con chó của ngươi tự đi ra ngoài mà.”

“Ngươi cũng biết con chó này của ngươi là cɧó ©áϊ, nó chạy ra đường cắn nhau với con cɧó ©áϊ khác để giành chó đực, xong không giành được nên đầu bị con cɧó ©áϊ kia cắn thành vậy đó.”

Màn Thầu không biết hai người trước mặt đang nói gì, vô tội ngồi xổm ở đó nhìn Lý Hỏa Vượng.

Tình huống này khiến Lý Hỏa Vượng rất cạn lời, dù có tức giận cũng chẳng biết phải làm sao.

“Con cɧó ©áϊ cắn nó bị thương đâu?”

“Chạy mất tiêu rồi, con chó kia là chó hoang, giao phối xong thì bỏ đi thôi.”

Lý Hỏa Vượng im lặng vỗ nhẹ lên đầu Màn Thầu, quay người đi lên phòng trên lầu.

Dọc đường cố gắng đuổi kịp, trên cơ bản là ăn ngủ rất tùy tiện, Lý Hỏa Vượng mệt mỏi nằm lên giường ngủ một giấc, vừa ngủ là hết một ngày một đêm.

Sau khi thức dậy, Lý Hỏa Vượng gọi dưới bếp mang chút đồ ăn lên, rửa mặt xong thì bắt đầu ăn từng miếng một.

Lý Hỏa Vượng vừa ăn vừa nghĩ phải dùng cớ gì để đến gần Ký Tướng, đánh bọc sườn chuyện Gia Cát Uyên.

Lý Hỏa Vượng vẫn chưa nghĩ đến mức đi tới thẳng trước mặt Ký Tướng, hỏi hắn Gia Cát Uyên là ai.

“Hay là cứ liên lạc với Thác Bạt Đan Thanh trước đi, chờ xác định xong tình huống hiện tại của Ký Tướng đã rồi tính tiếp, thấy bộ dạng của hắn lúc trước thì việc lần này mà thất bại chắc sẽ nghiêm trọng lắm đây.”

Lý Hỏa Vượng vừa nghĩ vậy, tiếng bồ câu “cúc cúc” vang lên trên xà nhà.

---

Lý Hỏa Vượng vừa ngẩng đầu lên đã thấy bồ câu đen bay xà xuống nhìn hắn, đó là chim bồ câu mà Lý Hỏa Vượng dùng để đưa thư.

Lúc Lý Hỏa Vượng gỡ thư trong chân của bồ câu xuống, hắn đọc kỹ càng nội dung trong thư, đến cơm hắn cũng không ăn nữa, hắn quay người lại rồi đi ra cửa.

Lý Hỏa Vượng không ngờ rằng, Ký Tướng vẫn còn ở thành Ngân Lăng! Người đó không những không rời đi mà còn hẹn gặp hắn, đây quả là một cơ hội.

Điều khiến Lý Hỏa Vượng vô cùng ngạc nhiên, đó là nơi người đó hẹn gặp hắn không phải là nơi náo nhiệt, mà là một thư phòng khá đơn sơ.

Xem ra phong cách khoa trương của Thác Bạt Đan Thanh hoàn toàn khác hắn.

Vừa bước vào cửa, Lý Hỏa Vượng lập tức chú ý đến cái miệng lưỡi khô khốc.

Đó là một cái đầu lưỡi người hơi khô quắt lại, phần gốc của nó bị đóng vào một cây đinh quan tài, đinh đó đóng trên gậy mục Như Ý.

Lúc nhìn thấy thứ này, Lý Hỏa Vượng chợt nhớ ra ngay lập tức, thứ này là một loại ma khí mà trước kia Thác Bạt Đan Thanh từng khoe với hắn, dùng đầu lưỡi của người làm thành pháp bảo.

Lý Hỏa Vượng chầm chậm hít một hơi thật sâu rồi lại từ từ thở ra, hắn quay người lại, chào hỏi ông lão mặt trắng trước mặt.

"Tiếp kiến Ký Tướng đại nhân."

"Hahaha~Không phải trong cung, ta với ngươi đều là người nhà cả, khách sáo như vậy làm gì, ngồi đi, ngồi đi."

Nhìn theo ngón tay của Ký Tướng, Lý Hỏa Vượng thấy trà cũng đã được pha sẵn ở một bên bàn rồi.

Lý Hỏa Vượng không ngồi xuống.

Thay vào đó, hắn vào thẳng vấn đề:

“Xin hỏi Ký Tướng đại nhân, ngươi hẹn ta ra đây là có chuyện gì quan trọng cần dặn dò thế?”

Hắn có thể nhớ rõ, lúc thái giám này cưỡi ngựa đi, hắn đã rất sợ, nhưng hôm nay thấy người đang bình yên ngồi ở đây, bên trong ắt có khá nhiều chuyện xảy ra mà hắn không biết.

"Ồhaha~Không vội không vội, nghe nói tiểu tử nhà ngươi rất được đó?"

Bị một lão thái giám già nhìn ra, Lý Hỏa Vượng cảm thấy khó chịu hết cả người.

"Hồng Đại nói ba người họ đấu với một mình ngươi, vậy mà ngươi vẫn còn trốn ra được sao? Để ngươi làm một Nhâm Ngũ, quả thật hơi đáng tiếc, có tài mà không được trọng dụng."

Lý Hỏa Vượng không cho rằng đối phương đang khen mình, mà trái lại hắn bắt đầu lo lắng.

"Ký Tướng đại nhân, xin ngài nói thẳng."

"Được rồi, ngươi muốn thẳng thắn thì chúng ta thẳng thắn, ta đoán ngươi cũng đoán ra trước kia ta đã làm gì rồi chứ?"

Thấy Lý Hỏa Vượng đứng lặng im tại chỗ, Ký Tướng nói tiếp:

"Không sai, việc xấu lần này mà ta làm là đem Tâm Trọc được cất giấu ở miếu Phật Cốt về, nhưng việc xấu này hỏng mất rồi! Ngươi nói xem ta phải làm sao đây?"

"Đương nhiên không thể quay về nhận phạt, vì vậy ta phải bù đắp lại!"