Vừa nói lông mày của Bạch Linh Miểu vừa nhíu lại:
"Ta nhớ hình như con ngựa này bay lên được. Nó dẫn ta đến bên trong bức tranh chơi đùa, nơi đó vô cùng náo nhiệt, có rất nhiều người lớn trẻ em chơi với ta! Đúng! Nơi này còn có tranh!”
Bạch Linh Miểu như nghĩ đến điều gì chợt vội vàng xoay người lao vào trong bóng tối, những người khác nhìn thấy lập tức vô cùng hoảng sợ nhanh chóng chạy theo.
Còn đi chưa được mấy bước, bọn họ liền nhìn thấy Bạch Linh Miểu dừng lại trước một bức tường. Trên tường có tranh vẽ, nhưng tranh vẽ đều là từng đóa hoa sen trắng tinh khôi nở rộ trên mặt nước đen kịt, không có rất nhiều người như nàng đã nói trước đó.
“Rốt cuộc nơi này nơi này là nơi quỷ quái gì vậy?”
Lúc này Bạch Linh Miểu mới nhớ ra hình như trước đó Lý sư huynh đã nói với mình cái gì đó, dường như là nói người Bạch gia làm chuyện gì đó không tốt thì phải.
Chỉ là trước đó nàng hoàn toàn chấn động và tuyệt vọng khi biết tin cả nhà mình đều đã qua đời, cảm xúc của nàng gần như sụp đổ, hoàn toàn không chú ý đến những thứ này.
"Sẽ không đâu, làm sao có thể chứ. Ông nội ta... cha ta còn có mẹ ta. "
Bạch Linh Miểu nghĩ đến hình ảnh hoàn mỹ của người thân trong lòng mình, trên mặt nàng lộ ra một tia do dự.
“Các ngươi mau nhìn đi, đóa hoa sen nhỏ trên tường kia thực ra là một ngọn đèn dầu.”
Cẩu Oa lấy hộp lửa ra, cúi người châm lửa.
Khi từng đóa hoa sen trắng dần dần được đốt lửa, mọi thứ xung quanh cũng dần dần sáng lên, toàn cảnh đại điện trống trải dưới lòng đất cũng dần dần hiện ra trước mặt bọn họ.
Thứ đầu tiên thu hút sự chú ý của mọi người là bức bích họa ngay phía trước chính điện. Bức bích họa kia rất lớn, hơn nữa phía trước còn đặt lư hương, điều này đủ để chứng minh tầm quan trọng của bức bích họa trong lòng chủ nhân ban đầu.
Trên bức bích họa vẽ sáu con ngựa đen đang phi nhanh sống động như thật, phía trên con ngựa đen nâng một đóa sen trắng đang nở rộ, nhưng phía trên hoa sen lại không có gì cả.
Vốn dĩ màu nền của bức bích họa này là màu vàng tươi, nhưng trên hoa sen lại xuất hiện một vùng rất kỳ lạ ngay cả màu nền cũng không có, trực tiếp lộ ra mặt tường gạch vuông không bằng phẳng, phi thường đột ngột.
Sau khi nhìn xong bức bích họa không rõ nghĩa kia, bọn họ bắt đầu nhìn quanh toàn bộ đại điện.
Toàn bộ đại điện là hình chữ nhật, với chiều cao là hai trượng, toàn bộ đại điện thông ra bốn phía, xung quanh có không ít cửa hang không biết đi đến nơi nào.
Nhìn giống như dưới lòng đất của thôn Ngưu Tâm có một thôn trang ngầm khác.
Trên đỉnh vách tường được vẽ nhiều hình vẽ tinh xảo khác nhau, trong đó phần lớn là lấy hoa sen trắng làm chủ đạo, màu đen tuyền làm nền phía dưới.
Phối hợp với ba con ngựa đen bằng gốm sứ khổng lồ ở trung tâm đại điện, cùng với trên một trăm bức tượng giống như người bằng gốm chưa hoàn thiện xung quanh, cảnh tượng này khiến Cẩu Oa há hốc mồm kinh ngạc:
"Chậc chậc chậc, cung điện của lão hoàng đế cũng khí thế như này nhỉ?"
Thấy xung quanh không có gì nguy hiểm cả, Cao Trí Kiên đặt lang nha bổng trong tay xuống, gãi đầu nghi ngờ nhìn Bạch Linh Miểu bên cạnh.
"Miểu Miểu? Có chuyện gì vậy? Sao sắc mặt của ngươi lại tệ như vậy? Trong lòng khó chịu sao? Nếu không thì ngươi đi trước đi?"
Xuân Tiểu Mãn đỡ Bạch Linh Miểu ôn nhu nói.
Bạch Linh Miểu lắc đầu rồi nhẹ nhàng đẩy Tiểu Mãn ra, vẻ mặt phức tạp nhìn mọi thứ xung quanh, tìm kiếm ký ức mơ hồ còn tồn tại trong trí nhớ.
Bạch Linh Miểu đang suy nghĩ liền nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ của một đứa trẻ xuất hiện trong những người gốm xung quanh.
Nàng đội một chiếc mũ đầu hổ, đi giày đầu hổ, trên người khoác áo bông, đôi mắt to màu hồng trông rất dễ thương.
"Đại Đại A Đại!"
Đứa trẻ lảo đảo chạy về phía trước, khi nó sắp ngã sấp xuống liền dùng lực nhào về phía trước, nhào vào trong lòng của một ông lão mặt mày hơn hở.
“Này~Niếp Niếp ngoan~có thích ông nội không?”
----
Nhìn tàn ảnh mơ hồ trước mắt, Bạch Linh Miểu nhớ ra rồi, đứa bé kia chính là nàng khi còn bé, đây là phát sinh qua sự tình, cực kỳ lâu trước kia.
Bạch Linh Miểu nhìn gia gia ôm nàng bế lên trên cổ, ở bên trong người sứ chạy nhảy với đứa bé, miệng hô hào hi hi ha ha chọc cho mình lúc bé cười khanh khách không ngừng.
Nàng yên lặng đi theo sau họ quan sát, dần dần nhớ tất cả những chuyện phát sinh lúc trước khi mình còn ở nơi này.
“Huhuhuhu~Huhu~~
Bạch Linh Miểu nhìn hình ảnh mình khóc lúc nhỏ, nàng mặc quần yếm ngồi dưới chân tường ngửa đầu oe oe khóc lớn. Trên người trên tay tất cả đều là bùn.
“Sao vậy Niếp Niếp? Ai ăn hϊếp ngươi?”
Một lão phụ nhân có mái tóc hoa râm vội vàng đi tới, bế Bạch Linh Miểu kia lên.
“Huhuhu~ Huhu
Bạch Miểu Linh rúc vào lòng lão phụ nhân, dùng ngón tay nhỏ nhắn chỉ vào góc tường, lộ ba chiếc răng trong miệng hu hu oe oe nói những lời chỉ có nàng mới hiểu.
“À~Là nó hù dọa Niếp Niếp của chúng ta đúng không? Không khóc nè, không khóc, để nãi nãi trút giận cho ngươi nha!”
Lão phụ nhân nắm tay Bạch Linh Miểu kéo vào vách tường, vừa giậm chân vừa nói:
“y! Ngươi dám dọa Niếp Niếp ngoan của chúng ta, đồ xấu xa, giẫm chết ngươi giẫm chết ngươi!”