Khi toàn thân một người đầy vết thương, hắn sẽ không bao giờ có thêm vết thương mới nữa, khi hắn bị tước đoạt tất cả sự tồn tại, cũng đồng nghĩa với việc hắn sẽ không bị tước đoạt bất kỳ cái gì nữa!
Lão Mẫu Vô Sinh luôn luôn thử nghiệm, cho dù là ngày hay đêm, cho dù là đàn ông hay đàn bà, cho dù âm hay dương.
Những kẻ phản bội đang theo dõi, bọn chúng đang sợ hãi, bọn chúng đang không ngừng ngăn cản chúng ta đến gần Lão Mẫu Vô Sinh.
Bọn họ lúc nào cũng có thể phái tay sai đến ngăn cản chúng ta, nhưng không sao cả, chỉ cần chúng ta thành công một lần, Lão Mẫu Vô Sinh sẽ lập tức quang minh chính đại trở lại vị trí nàng vốn nên ở, đó là ở phía trên sáu con ngựa gốm!
“Không cần biết bao lâu, ta cũng sẽ đợi, là dòng dõi quý tộc Thiên Hoàng duy nhất còn sống, cho dù ta có bị giết, con trai bò ra khỏi cơ thể ta cũng sẽ đợi. Con trai ta chết thì còn cháu trai của ta. Ta đời đời kiếp kiếp vẫn sẽ chờ đợi! ! Lão Mẫu Vô Sinh, quê hương chân không!”
----
"Cao Trí Kiên, ngươi đang nói cái gì vậy? Ngươi không đọc nhầm chứ?"
Xuân Tiểu Mãn nhìn cuốn sách màu nâu xám trên tay đối phương với vẻ mặt nghi hoặc.
Nội dung phát ra từ trong miệng đối phương rất lộn xộn, nàng thật sự không thể hiểu nổi rốt cuộc đang nói cái gì, cái gì mà không sống không chết, thứ gì sinh ra từ trong đan điền?
Tại sao con trai của mình lại từ thi thể mình bò ra ngoài, vậy còn là người sao?
Một ý nghĩ kỳ lạ xuất hiện trong đầu Tiểu Mãn:
"Người viết cuốn sách này sẽ không phải là một tên điên giống Lý sư huynh chứ?”
Cao Trí Kiên cảm nhận được sự nghi ngờ của đồng bạn, hắn đút tay vào trong túi, im lặng không lên tiếng dựa vào vách tường tiếp tục đi về phía trước:
“Hừ”
Xuân Tiểu Mãn vừa định kéo Bạch Linh Miểu đi theo, nhưng khi vừa chạm vào tay Bạch Linh Miểu, nàng liền cảm thấy tay của đối phương rất lạnh.
“Làm sao vậy? Miểu Miểu?”
Nghe câu hỏi của Xuân Tiểu Mãn, sắc mặt của Bạch Linh Miểu rất kém lắc đầu một cái, rồi đi theo bóng lưng của Cao Trí Kiên ở phía xa.
Bọn họ cứ đi mãi, một lúc sau lại xuất hiện một cuốn sách khác. Có vẻ đây là chỗ để sách, nhưng nội dung của cuốn sách này tối nghĩa và khó hiểu hơn cuốn trước, thà rằng đừng có đọc.
“Miểu Miểu, sao từ đường nhà ngươi lại có những cuốn sách quái đản này vậy?”
Xuân Tiểu Mãn hỏi người duy nhất còn sống của Bạch gia.
Nơi này không có vẻ gì là nguy hiểm, nhưng cho dù là những lá cờ hoa sen trắng kia hay là nội dung của cuốn sách trước mặt thì bọn họ vẫn cảm thấy có gì đó rất kỳ quái.
Thử hỏi loại người nào sẽ xây một nơi lớn như vậy, làm những thứ đồ ngổn ngang như vậy dưới từ đường Bạch gia. Quấy rầy đến tổ tiên phía trên từ đường mà không sợ tổ tiên tiền bối bọn họ báo mộng măng chửi người sao?
Bạch Linh Miểu dừng lại một lúc mới trả lời, như thể đang cố nhớ ra điều gì đó:
"Ta không biết, ta là phụ nữ. Trước đó có cúng bái tổ tiên gì đó cũng không cho ta đi vào.”
Lúc này, Cao Chí Kiên ở phía trước lại dừng lại, thân hình cao lớn kia của hắn cứ ngơ ngác đứng ở đó, đến nỗi hai người ở phía sau không biết rốt cuộc phía trước có cái gì.
“Ngựa.”
Cao Trí Kiên hiếm khi không có nói lắp.
Bạch Linh Miểu đột nhiên thả tay Xuân Tiểu Mãn ra, đi đến trước mặt Cao Trí Kiên. Nàng ngẩng đầu nhìn lên chiếc đầu ngựa bằng gốm còn lớn hơn cả người mình.
Đầu con ngựa kia sống động như thật, hai con ngươi của con ngựa nhìn thẳng về phía trước khiến bất cứ ai đứng trước mặt nó đều cảm thấy vô cùng áp lực.
Bạch Linh Miểu đi phía dưới thân ngựa. Khi nàng đưa tay chạm vào thân thể nhẵn bóng mà rắn chắc của con ngựa, trong mắt nàng chợt hiện lên một tia mờ mịt, cảm giác này vô cùng quen thuộc.
“Con ngựa sứ này to thật, phải bỏ trong cái lò to như nào mới nung được chứ.”
Cẩu Oa cảm thán nói.
"Hửm?!"
Xuân Tiểu Mãn kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Cẩu Oa đột nhiên xuất hiện:
"Ngươi tới khi nào vậy?"
"Tại sao ta không thể đến đây được? Thấy các ngươi lần lượt từng người chạy đến đây, ta còn tưởng rằng các ngươi đang giấu ta chia của đấy."
Cẩu Oa đi xung quanh con ngựa sứ to lớn đánh giá.
"Bạch sư muội à, Bạch gia các ngươi trước đây buôn bán gốm sứ sao? Con ngựa lớn như vậy thế nào cũng phải bán hai ba chục lượng bạc nhỉ?”
Hắn nói xong thì quay người lại, vừa vặn va chạm với một bóng người trong bóng tối, hắn lập tức bị dọa sợ cả người run lên.
Sau khi nhìn thấy bóng người đó chỉ là một người đàn ông bằng gốm sứ không đầu không tay, ngoài miệng hắn hùng hùng hổ hổ cho đối phương một cước.
“Trước đây ta đã từng đến nơi đây rồi.”
Giọng nói của Bạch Linh Miểu hấp dẫn những người khác nhìn về phía nàng.
Bạch Linh Miểu nhìn chằm chằm vào cái đầu ngựa cao lớn kia, cố gắng nhớ lại những ký ức rất mơ hồ kia:
"Ông nội ta đã từng đưa ta tới đây, khi đó ta còn rất rất nhỏ.”
"Ngày đó ta khóc lóc đòi cưỡi ngựa, nhưng ông nội nói rằng cưỡi ngựa thật thì nguy hiểm quá, vì vậy ông liền dẫn ta tới đây để ta cưỡi con ngựa gốm này. Ngày đó ta chơi rất vui vẻ.”