Sau khi xem xét từng cái một, một vật trang trí bằng đồng thau có kích thước bằng lòng bàn tay ở chính giữa đã thu hút sự chú ý của Xuân Tiểu Mãn.
Đó là ba con khỉ ngồi xổm cạnh nhau, bọn chúng một con thì lấy tay che tai, con kia lấy tay che mắt còn con kia dùng nắm đấm nện vào đầu.
"Ba con khỉ này có ý nghĩa gì vậy? Tại sao người có tiền luôn thích làm ra những thứ khó hiểu như thế này? Nhưng con khỉ nhỏ này rất có ý nghĩa, làm ra thật tinh xảo nha."
Xuân Tiểu Mãn bước tới muốn cầm con khỉ nhỏ lên xem xét kỹ lưỡng, nhưng ngay khi vừa chạm vào nó, nàng lại phát hiện ba con khỉ không thể cầm lên được.
"Hả? Có chuyện gì vậy, đế bị dính chặt ở dưới sao?"
Ngay khi nàng vừa mới lắc lư trái phải hai lần, con khỉ kia đột nhiên di chuyển sang trái.
Cùng với một tiếng nổ vang, một mảnh lớn của bức tường bên cạnh bài vị lung lay rồi rơi xuống, trước mặt bọn họ xuất hiện một cái động đen tràn ngập khí lạnh.
“Cha!”
Bạch Linh Miểu kích động chạy tới, nàng đau lòng nhặt từng tấm bài vị lên, nhưng khi đang nhặt thì nàng chợt dừng lại sững sờ cùng Xuân Tiểu Mãn nhìn vào động đen kia.
Như thể bị thứ gì đó thu hút, Bạch Linh Miểu ma xui quỷ khiến đi về phía lối vào của động đen kia.
Một bóng người đi ngang qua người nàng bước vào động đen kia trước:
"Ngươi chờ ta trước đã, ta đi vào xem một chút."
Một lúc sau, Xuân Tiểu Mãn lại lần nữa chui ra khỏi động đen:
"Bên trong có rất nhiều chữ viết trên tường, đi tìm Cao Trí Kiên tới đây!"
Không lâu sau, Cao Trí Kiên võ trang đầy đủ mặc một nửa bộ giáp treo phiến đá trên ngực đi vào trong từ đường Bạch gia, trên tay cầm một cây lang nha bổng nặng nề.
"Không cần phải như vậy, nếu là từ đường Bạch gia thì trong đó hẳn là không nguy hiểm gì.”
“Để...để...để...đề phòng!”
Cao Trí Kiên thân hình cao lớn đứng chặn ở trước hai người, đi vào trước.
Trong động đen rất rộng, chữ khắc trên tường khiến Cao Trí Kiên chợt sững sờ.
"Phù sa đến từ thời kỳ Hỗn Độn! Hoa sen trắng đang nở rộ trên thế giới!"
Ngay sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn lêи đỉиɦ đầu, trên đó còn treo mấy lá cờ trắng in hình hoa sen.
"Đây không phải là từ đường của Bạch gia sao? Tại sao lại có thứ này ở trong hầm ngầm chứ?"
Cao Chí Kiến cảm thấy rất nghi hoặc.
Mặc dù hắn không biết những thứ này là gì nhưng hắn luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
"Đừng có đứng chặn ở giữa đường, đi xuống tiếp đi."
Nghe thấy âm thanh thúc giục, Cao Trí Kiên nắm chặt vũ khí trong tay, bước chân chậm rãi đi vào bên trong.
Từ cầu thang trên mặt đất, Cao Trí Kiên có thể cảm nhận được mình đang đi xuống.
Căn phòng tối được xây rất lớn, những cụm từ thỉnh thoảng xuất hiện trên tường khiến tâm trạng lo lắng của hắn càng thêm sâu sắc.
"Bạch Liên giáng trần! Vạn dân trở mình!"
"Lão Mẫu Vô Sinh! Quê hương chân không!"
Bất cứ khi nào Xuân Tiểu Mãn hỏi trên tường viết cái gì, hắn đều lắc đầu đáp lại.
Sau khi lượn quanh vài vòng, cầu thang cuối cùng cũng dừng lại, trước mặt bọn họ xuất hiện một khoảng trống đen tối, viên đá dạ quang màu xanh lục trong tay họ chỉ có thể chiếu sáng một phần nhỏ xung quanh.
"Sát... sát... sát tường! Cẩn... cẩn... cẩn... cẩn thận!"
Cao Trí Kiên dẫn đầu sờ soạng vào tường, khi đang mò mẫm thì hắn sờ được một cuốn sách, hắn mượn ánh sáng huỳnh quanh nhìn vào nó.
Các chữ này nhìn không giống như kiểu chữ thời cận đại, nhưng hắn vẫn xem hiểu chữ chỉ là nội dung trong sách hắn xem không hiểu.
"Cao Trí Kiên, ngươi nhìn cái gì vậy? Đừng chỉ nhìn thôi, ngươi đọc ra đi! Gấp chết ta rồi.”
Dưới sự thúc giục từ cái vỗ của bạn đồng hành, Cao Trí Kiên lắp bắp dịch nội dung trên sách thành những từ mà đối phương có thể nghe hiểu được.
Lão Mẫu Vô Sinh là một vị Phật cổ đại không sinh không diệt! Nàng có thể độ hóa chúng ta khỏi trần thế và trở về quê hương chân không, tránh khỏi kiếp nạn!
Mọi thứ trên đời lẽ ra phải là Lão Mẫu Vô Sinh! Vào thời điểm đó, mỗi tấc đất mỗi tấc trời đều là quê hương chân không.
Chúng ta sinh ra, lớn lên và già đi dưới sự chăm sóc thầm lặng của Lão Mẫu. Cho đến khi có người phản bội nàng! Đó là dòng dõi quý tộc Thiên Hoàng đáng tin cậy nhất bên người nàng!
Khi những đội quân không thể nói mọc ra từ đan điền của Lão Mẫu Vô Sinh, một nhóm dòng dõi quý tộc Thiên Hoàng đã phản bội nàng.
Bọn họ và đội quân không thể nói âm mưu phản bội Lão Mẫu Vô Sinh! giết chế những dòng dõi quý tộc Thiên Hoàng không muốn phản bội, tước đoạt mọi thứ của Lão Mẫu Vô Sinh!
Bọn họ vứt bỏ những thứ mình không cần và nuốt những thứ mình cần xuống bụng để rồi cuối cùng không biết xấu hổ đứng ở vị trí vốn dĩ là của Lão Mẫu Vô Sinh!
Những kẻ làm trái lương tâm này sợ rằng hành vi vô liêm sỉ của mình bị phát hiện, cho nên bọn họ sửa lại sử sách, sửa lại tất cả sử sách trong lòng mọi người.
Nhưng chúng ta không có, sử sách của chúng ta vĩnh viễn thuộc về Lão Mẫu Vô Sinh, chúng ta sẽ luôn ghi nhớ điều đó trong lòng, chờ đợi khoảnh khắc Lão Mẫu Vô Sinh trở lại lần nữa!
Lão Mẫu Vô Sinh không chết cũng không sống. Nhìn thì có vẻ như Vô Sinh đã bị bọn họ tước đoạt mọi thứ, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc Lão Mẫu Vô Sinh không còn mất gì nữa.