Sau đó, Lý Hỏa Vượng lấy ra hai thỏi bạc ròng từ trong ngực mình ra rồi đặt chúng trên bàn:
"Đây là bạc bồi thường đồ dùng trong nhà của ngươi.”
"Cái này...tiểu nhân không thể nhận được..."
Lão Ngô đầu đang định từ chối thì bị Lý Hỏa Vượng trực tiếp nhét bạc vào trong ngực.
“Bảo ngươi lấy thì ngươi cứ lấy đi, ta không muốn bị nơi rách nát này đồng hóa.”
---
"Tùng tùng tùng~! Tùng tùng tùng~! Mời thần a~"
Tiếng trống nhịp nhàng vang lên bên trong một ngôi nhà đất đơn sơ.
"Roi trống nho nhỏ một tấc ba, dải ngũ sắc kia mang theo cái nút! Tùng tùng tùng~"
“Đi xuống một khúc quanh, đi lên một cái đầu nhọn! Tùng tùng tùng~"
"Đánh một cái lắc lư ba cái! Đánh ba cái ước chừng lắc lư chính cái~Tùng tùng tùng~"
"Roi muốn đánh trống liền vang, trống muốn vang mời thần tiên a! Tùng tùng tùng~"
Hai người phụ nữ trùm khăn màu đỏ trên đầu liên tục đánh trống vây quanh một đứa trẻ mặt xám như tro tàn ở trong nhà.
Trên cái gối đứa trẻ có một nắm đất, trên nắm đất cắm ba nén hương. Khói hương không ngừng tung bay trong không trung, đang dần hình thành mấy chữ cái mơ hồ.
Ngay khi chữ cái sắp ngưng tụ lại, cánh cửa sổ đang đóng ở bên cạnh đột nhiên bị một trận cuồng phong thổi bật tung ra, thổi tan những làn khói xanh kia.
Trong phút chốc, tiếng gõ trống trở nên vừa nhanh vừa gấp.
Móng tay màu đen nhỏ dài của Đại Thần xoay tròn trong không trung, làn khói trắng sắp tan biến kia dường như đã hóa thành một sợi tơ trắng có thực thể, quấn vào tay nàng.
Các ngón tay sắc nhọn làm theo sự chỉ dẫn của sợi tơ trắng đâm vào phía dưới ngón tay cái của đứa trẻ ba tấc.
Ngay sau đó, nàng nhanh chóng rạch xuống một đường, lòng bàn tay mềm mại của đứa trẻ bị rạch ra, những thứ màu vàng trông giống như trứng cá đang ngoe nguẩy muốn tìm cách chui ra ngoài.
Một chiếc kéo đen được quấn quanh bởi sợi len màu đỏ cắm vào móc cho lỗ hổng kia trở nên rộng hơn.
“Oa~oa~oa~oa~!”
Đứa trẻ vừa nãy còn mặt xám như tro tàn chợt bắt đầu bật khóc ngồi dậy, kêu khóc muốn tìm cha mình.
Hắn hoàn toàn không chú ý đến những thứ chui ra từ trong tay mình đang nhanh chóng biến thành một vũng nước màu vàng đang hòa cùng nước mắt của hắn thấm ướt chiếc chiếu trên giường.
"Con trai à! Con trai của ta~!"
Khi người đàn ông thấp lùn gầy gò lo lắng từ bên ngoài chạy vào, hắn liền nhìn thấy đứa con trai gần như sắp chết của mình đã tỉnh lại.
Hắn vội vàng chạy đến, ôm lấy đứa trẻ đầu đầy mồ hôi đang khóc lóc vào trong lòng, sau đó hắn vội vàng cúi đầu cảm ơn Bạch Linh Miểu đã tháo khăn trùm đầu màu đỏ xuống ở bên cạnh.
Bạch Linh Miểu hốc hác vẻ mặt khổ sở lắc đầu một cái, quay người định rời đi.
"Tiên cô, ngươi chờ một chút, ta còn chưa đưa tiền cho ngươi."
Người đàn ông vội vàng lục tung chiếc hộp, hắn lấy ra năm mươi văn tiền từ số tiền dưới đáy rương, là những đồng tiền tốt, chưa bị xoắn. Hai tay hắn đưa đến trước mặt Bạch Linh Miểu.
Trước tiên, nàng nhìn miếng vá trên đầu gối và đôi giày cỏ của đối phương, sau đó lại nhìn đến căn nhà nghèo rớt mồng tơi này, Bạch Linh Miểu lại lắc đầu từ chối.
"Được rồi, thúc à, ngươi giữ lại mua thức ăn cho con ngươi đi, cơ thể hắn ốm yếu quá rồi đó.”
"Không không không, Tiên cô à, ngươi nhất định phải cầm số tiền này. Nhà họ Chu ta chỉ có hắn là độc đinh, nếu không phải nhờ ngươi cứu mạng hắn, vậy thì không có ai dưỡng lão lo ma chay cho ta rồi!”
Sau nhiều lần từ chối, cuối cùng Bạch Linh Miểu vẫn bị ép phải nhận năm mươi văn tiền kia.
Chờ Bạch Linh Miểu đi ra khỏi căn nhà đất kia, Xuân Tiểu Mãn bị cụt một tay đang luyện kiếm bên cạnh xe ngựa, vội vàng cắm thanh kiếm vào vỏ kiếm bên hông rồi tiến lên đón nàng:
"Thế nào rồi, Miểu Miểu? Giải quyết xong chưa?"
Thấy đối phương gật đầu, Tiêu Mãn khẽ cười, kéo tay nàng đi về phía xe ngựa. Bánh xe quấn đầy bùn vàng bắt đầu lăn bánh, từ từ lăn bánh đi về phía núi Ngưu Tâm.
"Cảm ơn ngươi, Tiểu Mãn tỷ, còn đặc biệt đi ra ngoài cùng ta."
Nghe thấy Bạch Linh Miểu ngồi trong xe bày tỏ lòng biết ơn đối với chính mình. Xuân Tiểu Mãn vội vàng nói:
"Lời này của ngươi quá khách khí rồi, chúng ta không phải là chị em tốt của nhau sao? Ngộ nhỡ trên đường có gặp phải cướp đường cái gì đó thì ta cũng có thế giúp một tay.”
Vén màn xe lên một góc nhỏ, Xuân Tiểu Mãn nhanh chóng liếc nhìn Bạch Linh Miểu trong xe rồi khẽ thở dài một hơi.
Đương nhiên, lời nói vừa rồi là bịa ra, dĩ nhiên Bạch Linh Miểu không cần nàng bảo vệ, nhưng nhìn thấy vết lằn trên cần cổ trắng nõn vẫn chưa biến mất, nàng không thường xuyên ở bên cạnh Bạch Linh Miểu thì không yên tâm được.
Theo lý mà nói, cho dù là chuyện lớn cũng sẽ qua đi theo sự chuyển dời của thời gian.
Giống như chuyện lúc đầu cha mẹ mình đã bán mình đi. Bây giờ nhớ lại nàng đã không còn đau lòng như vậy rồi.
Nhưng mà người tỷ muội này của mình hình như không phải như thế này. Lý sư huynh đã đi lâu như vậy rồi những nàng vẫn là dáng vẻ thất hồn lạc phách như thế này.
Từ đó về sau nàng cũng không có cười nữa, đôi mắt nàng trống rỗng, như thể đã đánh mất đi thứ gì đó.
Xe ngựa không ngừng lao nhanh trên đường, cho đến tận đêm khuya mới dừng lại.