Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 551: Trở Về




Vương Chí Long liều mạng giãy giụa, hắn vươn tay liên tục cào cấu vào tay Lý Hỏa Vượng, nhưng dù mu bàn tay hắn đã bị đối phương cào cho máu thịt be bét thì hai mắt đầy tia máu của Lý Hỏa Vượng vẫn không hề nhúc nhích.

Vương Chí Long giãy giụa càng lúc càng dữ dội, lúc nhìn thấy khuôn mặt bị siết từ đỏ thành tím chuyển sang đen, con ngươi của Lý Hỏa Vượng hơi co lại, hắn đột nhiên nhận ra cảnh tượng này giống như lúc hắn giết Tâm Si vậy.

Nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng đột nhiên khiến cho Lý Hỏa Vượng buông lỏng tay ra, hắn cúi đầu nhìn hai tay có chút run rẩy của mình.

Từ khi nào mà bản thân trở thành tên giết người không chớp mắt vậy?

Lý Hỏa Vượng quay đầu lại nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên mặt nước của con sông bên cạnh, hắn thấy người ăn xin trong bộ quần áo rách rưới kia thật xa lạ.

Rõ ràng cuộc sống trung học bình thường chỉ cách đây vài năm, nhưng bây giờ trong mắt hắn, nó xa xôi giống như đời trước của mình vậy.

Ký ức trong quá khứ đã bắt đầu mờ đi, thay vào đó là tất cả những thứ kỳ lạ và điên rồ ở bên kia.

Lý Hỏa Vượng đã tìm ra lý do, sau khi liên tục trải qua các loại chuyện khác nhau, bản thân đang bị thế giới bên kia đồng hóa. Không biết bắt đầu từ lúc nào, mình đã dần dần trở nên giống với những người của Giám Thiên Ti coi thường mạng người, trong lòng tràn đầy lệ khí rồi.

“Không, đây không phải là ta, đây không phải là Lý Hỏa Vượng.”

Lý Hỏa Vượng quay đầu đi về phía Vương Chí Long đang nằm trên mặt đất ôm lấy cổ, vươn tay đỡ hắn đứng dậy.

Cảm xúc của Lý Hỏa Vượng có mấy phần kích động cầu xin hắn:

"Ta cầu xin các ngươi có được không? Đừng có chọc vào ta nữa! Ta là một tên điên! Ta thật sự không muốn giết người!"

Vương Chí Long vừa đi qua Quỷ Môn Quan một lần, lúc này không dám nói gì nữa, sau khi vội vàng gật đầu, hắn không hề để ý đến ba tên đồng bọn của mình mà vội vàng chạy ra bên ngoài gầm cầu.

Khoảnh khắc vừa rồi thực sự khiến hắn phải sợ hãi, hắn có thể cảm giác được đối phương thực sự muốn giết hắn.

Lý Hỏa Vượng thở dài thườn thượt, hắn bước tới chỗ ba người kia rồi cởi bỏ trói buộc cho họ.

Lý Hỏa Vượng không để ý đến họ bạt mạng chạy trối chết cũng như vết thương đang chảy máu trên người, hắn quỳ trên mặt đất, nhắm hai mắt lại ôm chặt lấy đầu mình, lặp đi lặp lại:

"Tất cả đều là giả, tất cả đều là giả..."

Không biết đã qua bao lâu, Lý Hỏa Vượng cảm thấy xung quanh đột nhiên trở nên ảm đạm xuống.

Hắn ngẩng đầu quan sát xung quanh, không ngoài ý muốn cả căn nhà hỗn loạn như bị một trận cuồng phong thổi qua.

"Cuối cùng cũng đã trở lại..."

Lần nữa quay trở lại thế giới hỗn loạn và điên cuồng này, Lý Hỏa Vượng cảm thấy được một cảm giác an toàn không thể giải thích được.

Hắn đi tới bên cạnh chiếc giường nhỏ bị sập, quỳ một gối duỗi tay xuống dưới giường, giọng nói hết sức dịu dàng nói:

"Lý Tuế, đừng sợ, người đó là tên lừa gạt, những gì hắn nói đều là giả cả, ngươi ở trong bụng ta sẽ không làm ta bị thương đâu.”

Một lúc sau, một cái xúc tu màu đen ngập ngừng chui ra từ trong bóng tối trên giường, quấn lấy tay Lý Hỏa Vượng:

"Ừm..."

Khi Lý Hỏa Vượng nhẹ nhàng kéo cả người Lý Tuế ra, hắn ôm nó vào lòng, nhẹ nhàng an ủi những xúc tu có dài có ngắn kia:

"Lý Tuế, đi vào đi, bây giờ cha thực sự không thể sống thiếu ngươi được."

Khi hai cái xúc tu với tròng mắt có đôi con ngươi quấn quít, nhìn Lý Hỏa Vượng đầy lưu luyến.

“Ọe...ọe~!”

Cùng với cơn buồn nôn, Lý Tuế chui vào cổ họng Lý Hỏa Vượng.

Cùng với một cảm giác kỳ lạ, các xúc tu của Lý Tuế bao phủ lấy cơ thể của Lý Hỏa Vượng theo các mạch máu.

Lý Hỏa Vượng đưa tay sờ sờ bụng mình, Lý Hỏa Vượng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Lý Tuế ở đó thì hắn sẽ không bao giờ phải đến nơi đó nữa.

Ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng bước đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, bầu trời vẫn xám xịt và u ám, nhưng có vẻ như trời đã sáng rồi.

Trằn trọc một đêm, Lý Hỏa Vượng cũng không định ngủ nữa. Hắn xách hành lý xuống lầu, đi về phía chuồng ngựa.

Nhưng khi vừa mới đi đến đại sảnh, Lý Hỏa Vượng liền nhìn bộ dáng vô cùng thê thảm của lão Ngô đầu, cùng đầu bếp và phu xe đang băng bó giúp nhau.

Nhìn thấy vết thương trên đầu của lão Ngô đầu có cùng vị trí với vết thương của Vương Chí Long, Lý Hỏa Vượng ngay lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.

"Ngươi tới gần phòng ta khi nào? Ngày hôm qua không phải ta đã nói với ngươi là tránh xa phòng của ta sao?"

Lão Ngô đầu Dịch Quan miễn cưỡng nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt nhăn như khỉ của mình, hắn thuần thục vội vàng quỳ xuống đất:

"Tiểu nhân nghe thấy tiếng động, ta...Ta sợ đại nhân xảy ra chuyện, cho nên...Tiểu nhân đáng chết! Tiểu nhân đáng chết, máu của tiểu nhân làm bẩn tay đại nhân rồi, tiểu nhân nên biếu đại nhân tiền rửa tay.”

Lý Hỏa Vượng túm lấy quần áo của hắn, trực tiếp nhấc hắn đứng dậy:

"Đứng thẳng lên!"

Sau đó hắn niệm một câu thần chú, sáp ong trên "Hỏa Áo Chân Kinh" nhanh chóng tan chảy, biến thành một con sên lửa nhảy lên vết thương của lão Ngô đầu.

“Aaa!!”

Tiếng hét thê thảm của lão Ngô đầu vang vọng trong đại sảnh.

"Đừng hét! Ta đang chữa thương cho ngươi!"

Khi giọng của họ đều đã khàn đi, vết thương của mỗi người đều được thay thế bằng một lớp bỏng nhẹ.