“Ngươi còn làm gì nữa?”
Lý Hỏa Vượng buông tay ra, khuôn mặt của Vương Chí Long chỉ còn cách mặt nước vài cm. Nỗi sợ hãi khi bị ngạt thở khiến hắn mở miệng nói thật nhanh.
“Ta nghe nói ngươi có năng lực đặc biệt có thể biến ra vàng! Cho nên ta liền nổi lên tâm tư không chính đáng, tìm quan hệ lén đưa ngươi ra khỏi bệnh viện, muốn bảo ngươi biến vàng cho ta!”
Vương Chí Long nói đến câu cuối cùng, khóc cũng không thành tiếng.
“Các nàng không vứt bỏ ta?”
Một cảm giác hạnh phúc mãnh liệt dâng lên trong lòng Lý Hỏa Vượng:
"Các nàng không vứt bỏ ta?"
Hắn vẫn luôn tự nhủ với bản thân mình rằng không cần quan tâm, nhưng khi hắn nghe thấy người trước mặt nói đã lén đưa mình ra khỏi bệnh viện, lúc này Lý Hỏa Vượng mới nhận ra mình để ý đến chuyện này nhiều như thế nào.
Thấy tâm trạng của Lý Hỏa Vượng đã ổn định trở lại, Vương Chí Long khóc lóc van xin:
"Ngươi tha cho ta lần này được không? Ta thật sự bị ma quỷ ám nên mới làm ra loại chuyện này. Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi!”
Lý Hỏa Vượng cúi đầu nhìn hắn, cảm xúc kích động trong lòng nhanh chóng biến mất, sự nghi ngờ mãnh liệt lại lần nữa dâng lên.
"Ngươi đang nói dối! Nếu ngươi muốn khống chế ta để ta biến vàng cho ngươi, thì tại sao ngươi lại không bắt ta lại mà tùy tiện vứt ta lại trên đường chính? Nơi này chính là giả! Là ảo giác!”
Vương Chí Long tuyệt vọng gào thét:
"Ta cũng muốn bắt ngươi, nhưng vấn đề là không thể trói được ngươi! Rõ ràng sợi dây đã trói trên tay ngươi nhưng kết quả lập tức lại bị buông lỏng, rõ ràng cửa đã đóng rồi nhưng ngươi lại xuất hiện ở bên ngoài cửa!”
"Nếu như không phải ngươi biểu hiện ra loại năng lực đặc biệt này thì ta thật sự đã cho rằng ngươi thật sự chính là một tên điên bình thường! Sớm đã không làm rồi!”
----
Nghe vậy, con ngươi của Lý Hỏa Vượng hơi co lại:
"Loại năng lực này...là năng lực sai vị của ta sao? Ở trong ảo giác mà ta cũng có năng lực này sao?"
Nói đến đây, cuối cùng Vương Chí Long cũng bật khóc, hắn vừa khóc vừa nói:
"Một phân tiền ta cũng không lấy được, ngươi có biết ta đã bỏ ra bao nhiêu vạn tiền cho cuộc mua bán này không. Vì để quản lý thành phố không bắt ngươi đi mà ta đã chạy vạy quan hệ khắp nơi! Đó đều là do anh em chúng ta quẹt mấy chục tấm thẻ tín dụng mới có thể móc nối được đó!”
"Tổ tông à, ta cầu xin ngươi đó! Ngươi làm việc tốt biến cho ta một ít vàng đi, chúng ta sắp bị tin nhắn đòi nợ ép phải nhảy lầu rồi!"
Lý Hỏa Vượng buông tay ra, hắn hoảng sợ nhìn mọi thứ xung quanh, chuyện gì đang xảy ra vậy? Làm thế nào mà thế giới này lại trở nên chân thực hơn rồi?
Hắn cúi đầu nhìn xuống vết thương đang chảy máu trên người mình, sau đó giơ con dao găm trên tay phải lên đâm vào tay trái:
"Cảm giác đau đớn này...tại sao lại chân thật như vậy?"
Dù có một phần mười ngàn cơ hội là sự thật, vậy há chẳng phải là Dương Na và mẹ ta...hơn nữa họ không có vứt bỏ ta, nói không chừng bây giờ họ đang đi tìm ta!
Lý Hỏa Vượng tim đập loạn lên, hắn nhấc chân lao ra ngoài, nhưng bước chân của hắn lại dần dần dừng lại khi cách ánh mặt trời gần trong gang tấc.
“Nhưng nếu họ tìm được ta trong dáng vẻ như thế này thì sao chứ? Ngoại trừ khiến họ tiếp tục đau khổ, khiến ta tiếp tục rơi vào hoang mang ra thì còn có gì khác sao? Không thể để họ tiếp tục bị ta liên lụy nữa.”
Lý Hỏa Vượng suy sụp quay người, bước chân nặng nề lần nữa đi vào trong gầm cầu:
"Đây là giả. Nếu đã nhận định bên này là giả thì không có việc gì phải do dự nữa."
Sau khi cởi trói cho Vương Chí Long để hắn có được tự do, hắn lại nằm trên mặt đất, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm trên đỉnh đầu.
Vương Chí Long được tự do những cũng không đi giải cứu đồng bọn, ngược lại sau một hồi do dự, hắn tiến lại gần Lý Hỏa Vượng.
"Lý tiểu đệ, nhân lúc giờ ngươi còn tỉnh táo, cho ta một câu trả lời chắc chắn đi, rốt cuộc ngươi thật sự có năng lực đặc biệt sao?"
Lý Hỏa Vượng hoàn toàn không để ý đến mọi thứ xung quanh, trong đầu óc hắn bây giờ chỉ nghĩ cách làm thế nào để thuyết phục Lý Tuế quay về với bụng mình.
"Ta nhìn qua camera giám sát thì thấy ngươi đưa cho mẹ ngươi một hộp vàng chứa đầy đá quý! Giữ lại một viên cũng có thể mua được một căn phòng!”
“Chuyện đó là thật phải không? Nếu không thì họ cũng sẽ không có tiền để đăng thông báo tìm người mất tích trên mạng, trên đường được.”
“Cút...”
"Này, Lý tiểu đệ, ngươi đừng như vậy chứ. Nếu ngươi thật sự không muốn quay về thì ngươi cho ta một ít vàng đi. Ta sẽ trở về nói với mẹ ngươi là ngươi đã chết rồi, bảo nàng hoàn toàn chết tâm đi.”
Khi ánh mắt của Lý Hỏa Vượng bắt đầu tập trung vào khuôn mặt tham lam của Vương Chí Long, trong mắt hắn đột nhiên nổi lên sát khí:
"Ngươi muốn vàng đúng không! Ta cho ngươi!"
Hắn trực tiếp lấy sợi dây chuyền vàng của tên mập từ trong túi ra, siết chặt vào cổ đối phương.
Sau đó Lý Hỏa Vượng đá một cước lên bắp chân hắn, mượn lực trượt xuống nhấc hắn lên, hai mắt Vương Chí Long bắt đầu trợn trắng.