“Bây giờ Lý Tuế càng lúc càng nhận mặt chữ nhanh hơn rồi, bây giờ đã có thể hiểu Hồng Trung đang nói gì rồi. nhưng ta phải dạy dỗ nó, lời nói của một số người người không nhất định là thật.”
“Cộp cộp cộp.”
Tiếng bước chân vang lên từ phía cổng vòm gầm cầu. Hắn nhớ rõ, đó là tiếng của Hoan Hoan.
Lý Hỏa Vượng vừa quay đầu nhìn liền thấy tiểu cô nương đáng yêu đeo ba lô màu đỏ, hai tay đang cầm xíu mại, hơi bất an đứng ở ở đàng ấy. Cô bé trông có vẻ cao hơn trước một chút, quần áo cũng thay đổi, thứ duy nhất không đổi là kịp tóc hoa anh đào trên đầu cô bé.
“Hoan Hoan, không cần cho ta đồ ăn nữa đâu, ta không chết đói được đâu mà. Nếu chết đói thì càng tốt.”
Câu nói của Lý Hỏa Vượng khiến Hoan Hoan lập tức mở to đôi mắt.
“Chú ơi, chú có thể nhận ra cháu rồi! Lâu lắm chú không nhận ra cháu rồi ấy.”
Hắn mỉm cười rồi đứng dậy đi về phía tiểu cô nương ấy. Đây là lần hiếm hoi mà Hoan Hoan không chạy đi mà vô cùng bất an nghiên đầu nhìn Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng nhận lấy năm viên xíu mại ran trong cái túi mà cô bé đang cầm rồi cho vào miệng.
“Lần trước ở trường mẫu giáo, xin lỗi cháu. Cháu cũng biết chú là thằng bị bệnh thần kinh, có một số lúc chú không nhận ra rõ ràng lắm.
Thấy Lý Hỏa Vượng bắt đầu ăn, Hoan Hoan mỉm cười ngọt ngào. Khi cô bé lắc đầu, hai chùm tóc đuôi ngựa hao bên của cô bé cũng theo đó mà lắc lắc theo.
“Không sao đâu chú, cháu cũng biết chú không cố ý làm hại cháu đâu mà.”
Lý Hỏa Vượng giơ tay lên định xoa đầu cô bé, nhưng khi nhìn thấy lòng bàn tay bẩn trơ trớt của mình, hắn lại bỏ đi.
“Cảm ơn xíu mại của nhóc nhá, cháu nhớ rằng lần sau đừng cho chú đồ ăn nữa, lúc chú lên cơn điên có thể sẽ làm cháu bị thương mất.”
Vừa nói đến đây, Lý Hỏa Vượng liền sững sờ. Sao hắn lại phí lời ở đây như vậy nhỉ, rõ ràng đây chỉ là ảo giác mà thôi.
“Vâng! Cháu biết rồi! Tạm biệt chú nhé, cháu phải về nhà đây!”
Hoan Hoan cho Lý Hỏa Vượng một cái ôm thật lớn rồi quay người rời đi.
Lý Hỏa Vượng đi đến bên mép vòm cầu, đứng dưới phần bóm râm nhìn bóng lưng nhỏ nhắn xinh xắn đang chạy xa dần dưới ánh dương, đôi mắt hắn thoáng lộ ra một chút ấm áp.
Ở bên kia hắn cực kì thiếu thốn lòng tốt, còn ở trong ảo giác này lại đâu đâu cũng có. Nếu cho hắn một cơ hội được lựa chọn, hắn thực sự muốn để thế giới bên này trở thành sự thật.
Khi hắn đang chuẩn bị quay người trở về gầm cầu thì một tên béo đeo xích vàng ở cổ đang đứng trong góc phía xa xa hút thuốc khiến hắn nghi ngờ.
Ánh mắt thi thoảng lại liếc trộm về phía này của hắn khiến toàn bộ sự ấm áp trong mắt Lý Hỏa Vượng nhanh chóng trở nên lạnh lẽo.
“Hắn muốn làm gì với Hoan Hoan?”
Lý Hỏa Vượng lập tức nhớ tới bộ phim điện ảnh tên là “Hope”*, da mặt hắn bắt đầu run lên.
(*: Phim “Hope” của Hàn Quốc đó quý dị.)
Dù là ở trong ảo giác của mình thì hắn nhất định không để sự việc kinh tởm ấy xảy ra.
Ngó ngang ngó dọc một chút, hắn mò được một hòn đó cuội vừa tay từ bên bờ sông rồi ném về phía tên béo kia.
Đúng lúc tên béo ấy vừa quay người thấy tuyệt chiêu của Lý Hỏa Vượng thì hòn đá trong tay Lý Hỏa Vượng đã đáp thẳng vò giữa đầu hắn.
Đợi đến khi tên mập sứt đầu mẻ trán ấy bị cơn đau nhức trên tay làm cho tình lại thì hắn đã bị Lý Hỏa Vượng kéo vào sâu trong gầm cầu tối tăm.
Khi hắn cúi đầu nhìn thấy mảnh thủy tinh đấm sâu vào cánh tay trái của mình thì ngay lập tức, quai hàm hắn run rẩy hét lên thảm thiết.
Lý Hỏa Vượng đấm một cú vào l*иg ngực hắn khiến tên mập này ngay lập tức im bặt tiếng kêu thảm thiết của mình, nửa ngày trời không thở nổi.
“Kêu cái gì mà kêu! Ta còn chưa bắt đầu mà!”
Đợi đến khi tên béo hồi lại sức lực, Lý Hỏa Vượng lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.
“Nói nghe coi, ngươi theo dõi tiểu cô nương đó làm gì?”
Tên mập ấy nghe vậy như sắp khóc đến nơi, gương mặt cực ký u sầu.
“Ta theo dõi tiểu cô nương hồi nào! Rõ ràng ta đang theo dõi ngươi mà!”
---
Lời nói của đối phương khiến Lý Hỏa Vượng đỡ không kịp, hắn kinh ngạc nhìn người đàn ông mập mạp đeo dây chuyền vàng trước mặt, suýt chút nữa hắn tưởng mình nghe nhầm:
"Nhìn chằm chằm ta làm gì? Ta có cái gì đẹp đâu mà nhìn?"
Sợ hãi nhìn miếng thủy tinh nhuốm máu, tên mập lắp bắp nói:
“Ta không biết, là do một người anh họ bà con xa của ta nói ta theo dõi ngươi, nói một tháng sẽ cho ta hai ngàn rưỡi.”
"Lúc đó ta cảm thấy theo dõi một tên điên mà một tháng có hai ngàn rưỡi, lười biếng cũng không ông chủ ghim nữa, còn có thể chơi game, tốt hơn nhiều so với việc đến nhà máy điện tử. Sau đó, ta liền nhận lời."
Lý Hỏa Vượng đưa tay giật sợi dây chuyền vàng của hắn ra, hắn lập tức cảm thấy có gì đó không đúng, vàng thật nặng hơn cái này rất nhiều, đây là hàng giả rồi.
Tám mươi phần trăm tên mập này nói là sự thật, hắn chỉ là người được người khác phái tới theo dõi mình thôi.
Trên mặt tên mập nở một nụ cười lấy lòng:
"Cái này ta tốn 30 tệ mua ở hàng vỉa hè, ta nào có tiền mua dây chuyền vàng chứ. Tên Vương Chí Long khốn kiếp kia cũng đã hai tháng không đưa tiền rồi.”
Ánh mắt Lý Hỏa Vượng có chút mờ mịt, rốt cuộc trong ảo giác này đã xảy ra chuyện gì? Ai đã cử người theo dõi mình chứ?