Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 547: Nặng Hơn




“Cộc~cộc~cộc~”

Vó ngựa đeo thêm móng sắt không ngừng lên lên xuống khiến đám bùn nhão phía dưới bay lên rồi lại rơi xuống.

Nước mưa lạnh lẽo đùng đùng rơi trên lưng ngựa cũng như quật vào mặt Lý Hỏa Vượng.

Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u phía trên rồi lại nhìn con đường đầy bùn đất nhão nhoét trước mặt.

Trước kia đến đây được ngồi xe ngựa nên chẳng sợ con mưa vạn dặm không mây. Nhưng đến lúc đi về phải cưỡi ngựa thì tiết trời lại mưa như trút nước, chưa từng dừng lại.

Lúc này đã là đêm khuya, lại là một ngày trời mưa. Vốn dĩ không nên cưỡi ngựa nhưng trong tình hình này mà dừng ngựa rồi đứng dầm mưa cũng không ổn, Lý Hỏa Vượng cần nhanh chóng tìm một nơi trú mưa.

Khi thấy cờ của một dịch trạm lay động dưới cơn mưa, đôi mắt Lý Hỏa Vượng sáng lên, chân trái hắn giẫm mạnh yên ngựa rồi xoay người xuống ngựa, sau đóng xong thẳng vào.

Dịch trạm là nơi chuyên dụng cho quân tình và quan viên ăn ngủ, thay ngựa của Đại Lương Quốc.

Khi tên dịch quan ngáp miệng cầm đèn ra mở cửa, đυ.ng phải gương mặt oán giận của hắn là lệnh bài Giám Thiên Ti.

Tên dịch quan nửa tình nửa mơ lập tức giật mình một cái, cả người hoàn toàn tỉnh táo.

Chẳng bao lâu sau, mã phu tỉnh dậy dắt đi con ngựa của Lý Hỏa Vượng, hầu hạ như thể cha ruột.

Đầu bếp cũng tỉnh dậy, toàn bộ những thứ có thể ăn được bên trong dịch trạm đều được bưng đến trong phòng khách của Lý Hỏa Vượng.

----

“Hê hê, đại nhân, có việc gì, ngài cứ việc phân phó.”

Nụ cười lấy lòng của dịch quan khiến Lý Hỏa Vượng nhớ tới cấp trên của mình.

“Đi ngủ đi, không có việc gì thì đừng đến gần phòng ta.”

“Vậy ngài ngủ ngon~tiểu quan xin cáo lui. Nếu có việc gì ngài cứ việc hô to một tiếng lão Ngô là được, tiểu quan sẽ có mặt ngay.”

“Két cạch.”

Cửa đóng lại, Lý Hỏa Vượng buộc chặt cửa lại rồi lấy lương khô đã ướt nhẹp nước mưa bắt đầu ăn.

Không có Màn Thầu bên cạnh, hắn không dám tùy tiện ăn đồ ăn bên ngoài, không thể không đề phong lòng người. Kể cả là ở trong dịch trạm của Đại Lương Quốc.

Ăn một hồi, bỗng nhiên Lý Hỏa Vượng dừng lại nhìn mu bàn tay đang kết vảy của mình, nơi đó dường như đang có thứ gì đó động đậy.

Nhờ ánh nến cẩn thận quan sát một hồi, Lý Hỏa Vượng phát hiện dường như đó là một cái xúc tu màu đen cực kỳ mảnh khảnh. Hình như nó đang không ngừng nhúc nhích bên trong mạch máu như con giun bò.

Lý Tuế đi theo huyết quản cuối cùng cũng lên đến mu bàn tay, đây là việc mà trước nay chưa từng có.

“Ta đã nói gì nào? Ngươi coi kia, đã bắt đầu có dấu hiệu rồi đấy, đây mới chỉ là khỏi đầu mà thôi. Hắc Thái Tuế này sẽ từng bước từng bước chiếm trọn toàn bộ kinh mạch trên khắp toàn bộ cơ thể ngươi! Đến lúc đó ngươi chết chắc rồi, đến Đại La Thần Tiên cũng chẳng cứu nổi ngươi đâu!”

“Nghe lời ta nói, mau vứt cái con Hắc Thái Tuế này đi!”

Lý Hỏa Vượng nhai miếng bánh hấp đã ngâm trong miệng hồi lâu, lạnh lùng nhìn chằm chặp vào kẻ nói những lời vừa rồi, Hồng Trung.

“Cha ơi?”

Giọng của Lý Tuế lại vang lên lần nữa, tiếng cha này mang theo một chút u uất cùng bàng hoàng.

Lý Hỏa Vượng thu ánh mắt của mình lại, đem phần lương khô còn dư nhét trở lại vào trong túi rồi thồi tắt ngọn nến, hắn chẳng buồn tắm rửa một chút mà nằm thẳng cẳng lên giường.

Hắn đã mệt lắm rồi, gần như chỉ cần gáy hắn chạm vào gối thôi là có thể chìm ngay vào giấc mộng.

Nghe tiếng mưa lộp độp rơi ngoài cửa sổ, Lý Hỏa Vượng ngủ được một giấc ngon lành hiếm có.

Trong cơn mê man, Lý Hỏa Vượng bị một cơn buồn nôn đến bất ngờ làm cho tỉnh giấc.

“Có chuyện gì vậy?”

Lý Hỏa Vượng đi đến bên cạnh cái túi của mình, lấy hồ lô đựng nước ra định uống nước.

Nhưng khi hắn vừa mở miệng, nước còn chưa kịp đi vào thì lại có vài cái xúc tu chui ra từ trong cổ họng hắn.

“Làm gì đấy? Đi về!”

Lý Hỏa Vượng không nói gì còn đỡ , hắn vừa mở miệng liền có thêm càng nhiều xúc tu chui ra từ bên trong.

“Lý Tuế! Ngươi đang làm cái gì đấy!”

Lý Hỏa Vượng điên cuồng gào thét trong đầu mình.

“Cha, người...sẽ không chết!”

Lý Hỏa Vượng khom lưng nôn ọe một trận, những cái xúc tu lớn nhỏ nhúc nhích hình thành nên Lý Tuế bọc lại chất nhầy bị phun ra ngoài, những cái xúc tu bò lổm ngồm của nàng nhanh chóng chui vào gầm giường.

Khó khăn nuốt xuống mộy ngụm nước bọt có máu, Lý Hỏa Vượng vô cùng cáu bằn trừng mắt lên như khi nhìn Hồng Trung.

“Ngươi không nói gì thì chết được à?”

Nói rồi hắn quay người trở lại giường, nhưng vừa đi được một nửa, Lý Hỏa Vượng đau khổ ôm chặt lấy đầu của mình. Toàn bộ không gian xung quanh dường như đanh nhanh chóng thay đổi.

Đợi đến khi hắn hồi lại thần thì bản thân hắn vừa nãy còn đang đứng thì nay lại đang nằm trên nền xi măng lạnh lẽo.

Lý Hỏa Vượng sững sờ nhìn không gian xung quanh, hắn vẫn đang ở dưới gầm cầu, chỉ là bây giờ nhìn nơi này bẩn hơn trước rất nhiều.

“Lại trở lại rồi…”

Lý Hỏa Vượng bất đắc dĩ thở dài một hơi, hắn quay người lại nằm ngửa trên mặt đất, nhìn ngắm mạng nhện phía dưới gầm cầu.

Điều may mắn nhất là, bên đây giờ cũng chẳng còn mẫu thân lẫn Dương Na nữa rồi, bản thân hắn cũng chẳng cần lúc nào cũng quan tâm đến thật giả, chỉ cần yên tĩnh nằm im đời thời gian trôi qua là được.