Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 544: Nhỏ Nhen




“Đủ rồi!”

Một tiếng cuồng nộ như tiếng vịt đực vang lên khiến tất cả mọi người đều ngừng miệng của mình lại, ngoảnh đầu nhìn về phía cửa điện.

Đó là Kỳ Tương, trong tay hắn đang cầm một cái đầu bị khô teo lại chỉ còn phân nửa kích thước ban đầu.

Đôi lông mày mỏng dính của hắn tức đến mức không ngừng giật giật, gương mặt khó coi bất thường.

Hắn đi vào trước mặt nhóm người, đánh giá một lượt hai tên Lý Hỏa Vượng giống nhau, hai tên Hồng Đại giống nhau, hai tên hòa thượng Tâm Si giống nhau trước mặt.

Họ nhìn chăm chú cái đầu trong tay Ký Tương, chậm rãi mở miệng nói:

“Các ngươi còn đùa giỡn cái gì nữa! Đây là đầu của Phát Tài! Phát Tài chết lâu rồi!!”

câu nói này ngay lập tức khiến tất cả những người có mặt trong điện như rơi vào hầm băng. Phát Tài, Phát Tài là một trong Tam Nguyên cứ thế mà chết như vậy rồi, vậy kẻ đã giết hắn rốt cuộc phải cường mạnh nhường nào?

---

Phát Tài, một trong số những Tọa Vong Đạo chết rồi, hắn bị giết chết rồi.

“Lẽ nào….”

Trong đầu Lý Hỏa Vượng chợt vụt qua hình ảnh thư sinh Gia Cát Uyên trước kia.

“Sao lại thế? Làm sao mà lại như thế được?”

“Không chỉ duy nhất Tọa Vong Đạo các ngươi cướp Tâm Trọc đâu! Bây giờ các ngươi nói cho bọn ta biết! Ai đã lấy mất Tâm Trọc rồi!”

Vừa dứt lời, Ký Tương tức đến khác thường, đôi mắt trợn trừng của hắn như muốn nhảy ra khỏi tròng mắt, lớp phấn trắng trên mặt nứt toác thành từng mảng.

Hắn trợn trừng mắt nhìn ba cặp song sinh giống y hệt nhau trước mắt.

Vậy nhưng toàn bộ bên trong điện lặng ngắt như tờ, không có bất kỳ ai đáp lại câu hỏi của hắn.

“Không nói đúng không, được! thế thì đi cùng bọn ta về Thượng Kinh! Đến phía dưới Hoàng Thành rồi ta xem xem ngươi có nói hay không!”

Ký Tương ném cái đầu trong tay sang một bên, tức giận quay người rời đi.

Lúc bấy giờ chảng ai dám chậm trễ vội vàng đuổi theo, lo rằng sẽ bị nhận nhầm thành Tọa Vong Đạo.

Xe ngựa không thể chứa được nhiều người như vậy, những người còn lại đồng loạt lên ngựa đi cùng xe ngựa của Ký Tương đi về phía Thượng Kinh.

Lý Hỏa Vượng ngồi trên xe ngựa vô cùng lo lắng, bởi hắn chỉ có mỗi cái mặt nạ đồng tiền này mà thôi, nếu đến Thượng Kinh không được dùng rồi bị người ta nhận ra thì làm thế nào giờ.

Nhưng rõ ràng là có người còn lo lắng hơn cả Lý Hỏa Vượng nên sẽ thay hắn giải quyết mớ phiền phức này.

Bỗng nhiên một tên Lý Hỏa Vượng cưỡi ngựa quay người nhảy xuống ngựa rồi chui vào bìa rừng kế bên.

Khi hắn rời đi, một tên Hồng Đại và hòa thượng Tâm Si cũng đồng thời chuồn đi theo.

Một giây sau, nóc xe bị phá vỡ ra, Ký Tương cầm Kim Toán Bàn trong tay dẫn đầu lao về phía một tên Tọa Vong Đạo.

“Các ngươi đuổi theo bắt hai tên còn lại về đây, nhất định chúng phải sống đấy!”

Xoẹt…

Vừa rồi nhóm người còn túm tụm lại với nhau thì bây giờ bắt đầu nhanh chóng tản ra, ồ ạt chạy về hướng mà tên Tọa Vong Đạo bỏ chạy.

Tâm Si nhấc bước lớn nhanh chóng đuổi về phía xa xa.

Cái đầu của hắn rất lớn, hành đồn trong rừng cây như vậy rất bất tiện nên hắn đuổi cũng chậm nhất trong đám.

Tai hắn bỗng nhiên nhúc nhích, đầu hắn khé né qua một bên tránh được một tia sáng sắc lạnh.

Nhưng ngay sau đó, Tâm Si cảm thấy toàn thân mình run lên rồi cứ thể bay lên trời.

Hắn đau nhức cúi đầu nhìn liền phát hiện một cánh tay phủ đầy nhưng cái xương bén nhọn, đâm thẳng vào bụng hắn.

“Rốt cuộc đây…..”

Tâm Si vừa há hốc miệng thì đồng tử hắn lập tức co hẹp lại, hắn đang nói chuyện!

Đúng lúc này, một đầu dây đỏ xâu từng đồng xu vòng qua cổ hắn siết chặt.

Một âm thanh nghiến răng ken két vang lên ban tai Tâm Si.

“Ngươi nhỏ nhen lắm hả? Ta cùng không hề rộng lượng tí nào đâu nhé!”

Sợi dây đỏ xâu đồng xu rất nhỏ, Lý Hỏa Vượng vừa dùng lực liền siết vào bên trong da thịt hắn.

Tâm Si trọng thướng há miệng phát ra tiếng khụ khụ, liều mạng với tay ra đằng sau không ngừng cào.

Nhưng dù mu bàn tay có bị cào máu me be bét thì hắn cũng chẳng quan tâm.

Trán Lý Hỏa Vượng nổi đầy gân xanh, hắn nghiến răng siết chặt xâu đồng xu vào cổ Tâm Si.

Những chiếc xúc tu chui ra từ khắp nơi trên người Lý Hỏa Vượng, cuốn chặt lấy tư chi của Tâm Si.

Tâm Si càng giãy càng mạnh, mãi đến khi đến giới hạn cuối cùng của mình, cả cơ thể hắn đổ nhoài ra phía sau. Hắn chết rồi.

Lý Hỏa Vượng hất chuôi của Đồng Tiền kiếm, xâu đồng xu hằn sâu trong tay Tâm Si nhanh chóng bị thu về, biến lại thành thanh gươm.

Vừa vẩy máu đi, Lý Hỏa Vượng cho Đồng Tiền kiếm ra sau vác trên lưng. Hồng Đại từ bên cạnh đi ra nhìn Lý Hỏa Vượng nhúc nhích xúc tu đen đầy mình.

Thấy bất ngờ có người xuất hiện, Lý Hỏa Vượng chớp chớp đôi mắt rồi chỉ tay về thi thể hòa thượng Tâm Si bên cạnh.

“Người này chính là Tọa Vong Đạo.”

Sau khi Hồng Đại nhìn thi thể Tâm Si ngũ quan méo mó, hắn chậm rãi gật đầu.

“Nhưng Ký Tương đại nhân nói phải bắt sống Tọa Vong Đạo, sao ngươi lại giết hắn? ngươi làm vậy khiến ta rất khó xử.”

“Do tay không biết chừng mực, kì thật xin lỗi.”

Lý Hỏa Vượng lấy hồ lô bên hông ra hất tung nắp đậy, miệng hồ lô mở ra xuất hiện đầy những chiếc răng nanh dữ tợn rồi phun một đống những viên Dương Thọ Đan ra ngoài.