Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 545: Gia Cát Uyên




Hồng Đại phất tay áo rộng thùng thình của mình tựa như cái bao tải bao trọn toàn bộ những viên Dương Thọ Đan lại, tiếp đó tán đồng gật gù.

“Người trẻ tuổi khó tránh khỏi một lần lỡ tay, cùng là chuyện thường tình thồi. Dù sao vẫn còn hai tên còn lại, Ký Tương đại nhân sẽ không trách tội ngươi đâu.”

Lý Hỏa Vượng nghe đối phương nói vậy liền cười nhạt gật đầu, xúc tu mọc ra khắp cơ thể cũng từ từ nhúc nhích rụt trở lại.

“Chúng ta đi thôi, mau đi bắt tên tiếp theo.”

Hồng Đại nói rồi xoay người rời đi.

Bỗng nhiên Lý Hỏa Vượng hơi hơi hiểu quan hệ giữa đồng nghiệp trong Giám Thiên Ti rồi.

Giám Thiên Ti chỉ là nơi để họ kiếm thêm thu nhập bên ngoài, quan hệ giữ họ không phải là quan hệ đồng nghiệp, nhiều lắm chỉ là bằng hữu với nhau.

Trong lúc làm việc, giữa ngáng chân và hợp tác đều phải xem xét xem liệu có đủ lợi ích hay không, còn có quan hệ về sau.

Khi Lý Hỏa Vượng và Hồng Đại mang thêm một tên Tọa Vong Đạo nữa trở lại liền thấy Thác Bạt Đan Thanh và Ký Tương đã về trước rồi.

Trên mặt đất toàn máu là máu, những thứ bị máu nhuốm đầy này gồm có một tấm da người, một bộ hài cốt và một đống thịt.

Nhìn bộ dạng bụm miệng buồn nôn của Thác Bạt Đan Thanh, đây có lẽ là một con người sống sờ sờ bị giày vò đến chết.

Ký Tương nghiêm nghị chắp hai tai ra sau lưng đi qua đi lại, miệng hắn thi thoảng còn lầm bẩm gì đó.

“Thác Bạt huynh? Sao vậy?”

Lý Hỏa Vượng đi đến bên cạnh Thác Bạt Đan Thanh hỏi.

“Ký Tương đại nhân, từ lúc bắt được tên Tọa Vong Đạo đó về tra ra được một cái tên từ miệng hắn, Gia Cát Uyên, nghe xong liền như vậy rồi, ta cũng không biết tại vì sao.”

“Gia Cát Uyên? Thật sự là hắn đã giết Phát Tài ư?”

Con ngươi Lý Hỏa Vượng đột ngột co lại cực nhỏ.

Lác đác vài câu mà đối phương nói với hắn không ngừng lặp đi lặp lại bên tai Lý Hỏa Vượng.

Giám Thiên Ti, Tọa Vong Đạo, bây giờ còn có thêm một tên Gia Cát Uyên. Nếu cả Giám Thiên Ti và Tọa Vong Đạo đều chưa có được Tâm Trọc, vậy thì chắc chắn là người này đã nắm trong tay rồi, rốt cuộc người này là ai?

Ký Tương bỗng nhiên ngừng lại, nghiêm nghị nhìn ba người khác trong điện.

“Ta hỏi các ngươi, lúc đi Phật Cốt miếu các ngươi có gặp ai mà có cảm giác kì quái không? Có người nào làm ra những chuyện tường chừng như mắc cười nhưng lại cực kì hợp tình hợp lý không?”

Lý Hỏa Vượng nhớ lại lúc đi vào Phật Cốt miếu ấy, lông mày hắn dần dần cau lại, hắn hỏi như vậy là có ý gì?

“Ký Tương đại nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Gia Cát Uyên ấy là ai?”

Lý Hỏa Vượng không biết vì sao nhưng hắn luôn cảm thấy dường như bản thân hắn đã bị cuốn vào một sự việc rất lớn rất phức tạp.

Song Ký Tương lại chẳng đáp lại điều gì, hắn lo lắng lẩm bẩm một mình.

“Ta nên đoán ra sớm hơn mới phải, đây chắc chắn là chú pháp của Gia Cát Uyên. Không sai, chính là hắn. đến hắn cũng đến để cướp Tâm Trọc, thiên hạ này e rằng sắp thay đổi rồi.”

Sau khi bồi hồi một hồi, Ký Tương lập tức xoay ngươi lên ngựa lập tức tăng tốc phi đi, chẳng buồn để ý đến ba người còn lại.

“Ký Tương đại nhân! Ký Tương đại nhân!!”

Thác Bạt Đan Thanh hô hoán trong vô vọng bất đắc dĩ quay người lại nhìn Lý Hỏa Vượng và Hồng Đại.

“Về thôi. Ôi, nãy giờ toàn làm mấy việc đâu đâu, e rằng không có thù lao rồi.”

Đợi Thác Bạt Đan Thanh cưỡi ngựa rời đi, Hồng Đại nhìn Lý Hỏa Vượng.

“Đi cùng không?”

“Đa tạ, nhưng không cần, ta thích đi một mình hơn.”

Nghe đến đây Hồng Đại gật đầu rồi quay người cưỡi ngựa rời đi.

Sau khi nhìn xung quanh không còn người sống, Lý Hỏa Vượng đợi một lát rồi ngoảnh đầu đi về phía Phật Cốt miếu.

---

Bên trong Phật Cốt Tự là một khoảng buồn bã thê lương, vì miếu bị sập mà hòa thượng, khách dâng hương lẫn những người cứu viện đầu bị thương.

Cãng nhiều những người tự nguyện đi thu dọn Phật miếu đổ nát ấy, họ luống cuống tay chân kéo những cơ thể bị đè phía trong ra ngoài.

Trong đám đông bàng hoàng bất an, chẳng ai để ý tới con thoi màu đen bị lăn vào một góc tường.

Hai mũi nhọn có vết máu trên mình đưa xuống như một đôi đũa gắp con thoi không người hỏi thăm kia lên.

Lý Hỏa Vượng khẽ cau mày đánh giá một lượt vật mà trước kia Gia Cát Uyên đưa cho mình.

Con thoi này được làm từ một miếng xương già nua màu vàng nến với hai đầu lớn, phần giữa hẹp, nhìn những vết cắt bên trên dường như cũng có tuổi đời rồi.

Từng sợi chỉ đen sì quấn quanh chằng chịt tạo thành một cuộn chỉ khiến cả con thoi trở nên danh bất hư truyền, giống như một cái đầu búa không có tay cầm.

“Thứ này là cái gì?”

Đây là câu hỏi đầu tiên vụt lên trong đầu Lý Hỏa Vượng, tiếp theo đó là câu hỏi thứ hai.

“Liệu thứ này có tiềm ẩn tai họa gì không?”

Trong đầu Lý Hỏa Vượng lại xuất hiện thiện ý lúc đầu của Gia Cát Uyên đối với mình. Nếu người giết Phát Tài là hắn thì thực lực hắn phải cách xa mình mới đúng, nếu hắn muốn đối phò với mình thì hắn vốn chắc có cách trở tay.

Lý Hỏa Vượng lấy dùi kẹp trong đống đạo cụ dùng hình kẹp lấy con thoi này, hắn trên bậc thang bắt đầu chỉnh lý lại đầu mối trong đầu.