Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 543: Đôi Thông




Ở cái nơi quải quái này, thân phận của người đó có quá nhiều giả định, giả định lớn nhất là Tọa Vong Đạo đang cố tình làm huyễn hoặc.

Có thể càng tệ hơn, người này chính là tên Tọa Vong Đạo chích hiện kỳ nhân, bất hiện kỳ danh* ấy. Hắn thầm hạ quyết tâm, chỉ cần người này có bất cứ một dị động nào thì sẽ ngay lập tức làm lớn chuyện.

*Nghe danh đã lâu nhưng chưa có cơ duyên tương kiến

“Ngươi bị đao găm trên mặt không đau à? Hay ngươi thử rút nó ra xem? Hơn nữa đó là đao của Xa Đao Nhân, nếu ngươi bị trúng đao của hắn thì vận may của ngươi sẽ bị hắn tước đi hết.”

Thư sinh phẩy cây quạt của mình lên, Tú Đao găm trên mặt Lý Hỏa Vượng đồng loạt bị rút ra, phẩy tiếp một lần nữa, toàn bộ vết thương trên mặt Lý Hỏa Vượng nhanh chóng liền lại với nhau.

Thư sinh vừa động thì dao đánh lửa trong tay Lý Hỏa Vượng đã dính lên trên làn da.

“Rốt cuộc ngươi là ai?”

Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chặp hắn nhả ra từng chữ một.

Thấy đôi mắt Lý Hỏa Vượng tràn ngập cảnh giác, vị thư sinh thở dài thườn thượt rồi dừng lại như thể đang suy tư điều gì đó.

Qua một hồi, vị thư sinh lại cất lời nói:

“Bỏ đi.”

“Tiểu sinh vẫn còn chút việc nên đi trước đây. Nếu ngươi đã gia nhập vào Giám Thiên Ti thì bản thân phải sống thật tốt đây, đôi khi không biết cũng là một loại hạnh phúc.”

Nói rồi vị thư sinh cong người ngồi xuống rồi lấy từ trong ngực ra một con thoi màu đen đặt trên mặt đất.

“Tiểu sinh để lại cho ngươi chút đồ nhé, thứ này hữu dụng hơn so với mặt nạ trên mặt ngươi.”

Sau khi đặt con thoi lên mặt đất, vị tiểu sinh này cũng chẳng làm gì khác. Sau khi gật đầu tán dương Lý Hỏa Vượng, hắn quay người đi ra khỏi chùa Phật Cốt.

“Sau này sẽ còn gặp lại, Nhĩ Cửu. Tiểu sinh là Gia Cát Uyên, nếu gặp phải phiền phức gì không giải quyết nổi thì nhớ đến Hạnh Đảo ở Tây Hải tìm tiểu sinh. Mặc dù năng lực có hạn nhưng nếu giúp được thì tiểu sinh sẽ dốc lòng giúp đỡ.”

Thư sinh đi rồi nhưng Lý Hỏa Vượng vẫn im tại chỗ không nhúc nhích, hắn cảm giác tên thư sinh này rất cổ quái. Sau khi hắn trầm ngâm suy tư hồi lâu mới chậm chạp nhận ra, đó là thiện ý cực kỳ hiếm khó khó tìm trên thế giới này.

Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải kiểu biểu đạt trực tiếp thiện ý như vậy, loại cảm giác này hắn chỉ từng được cảm nhận trong trí tưởng tượng của mình.

Kể cả là Tĩnh Tâm sư thái cũng chưa từng có, bởi vì từ đầu đến cuối sư thái đều đem thiện ý của mình chôn chặt trong tim.

Sau khi nghi hoặc một lát, Lý Hỏa Vượng lắc thật mạnh đầu mình, ánh mắt trở nên kiên định.

“Không đúng! Chắc chắn tên thư sinh ấy có gì đó mờ ám! Không thể mắc câu của hắn được, ta đã ngậm đắng nuốt cay đủ nhiều rồi, nhất định không thể lại rơi vào cùng một cái hố được nữa.”

Lý Hỏa Vượng liếc qua con thoi quấn đầy chỉ đen trên mặt đất, hắn quay người đi về phía bên hông điện.

Công việc của ngày hôm nay cùng những việc đã xảy ra cũng như những người đã gặp phải, đều khiến Lý Hỏa Vượng vô cùng khó chịu.

Nhưng cụ thể là khó chịu ở đâu thì hắn không tài nào giải thích được, như thể là một đóa hoa chìm trong làn sương mù, tuy chỉ cách một lớp mỏng nhưng lại chẳng thể nhìn rõ nổi.

Đến khi Lý Hỏa Vượng đi vào đến căn buồng bên trong điện thì lập tức sững sờ.

Vừa nãy đi vào có bốn người thì bây giờ lại biến thành sáu người, bên cạnh lại nhiều thêm một hòa thượng Tâm Si và một Hồng Đại.

Nhìn bon họ ở đó đang kịch liệt tranh luận, Lý Hỏa Vượng cười nói:

“Thú vị phết nhỉ.”

Lý Hỏa Vượng phủi phủi bụi trần trên người mình, chỉnh lại đạo bào trên người, cắm kiếm vào vỏ rồi nhấc chân bước qua cánh cửa bên cạnh điện gia nhập với họ.

Thấy Lý Hỏa Vượng đi vào, Lý Hỏa Vượng bên trong mở to mắt vỗ một cái vào đầu mình.

“Được lắm, lại thêm một tên nữa đến!”

“Người này mới là Nhĩ Cửu thật sự.”

“Người này là giả đấy, hắn là Tọa Vong Đạo.”

Hai hòa thượng Tâm Si đồng thời dùng Tha Tâm Thông cho ra hai đáp án hoàn toàn khác biệt.

Lý Hỏa Vượng đánh giá một lượt hai tên hòa thượng Tâm Si trước mặt, nhất thời hắn không phân biệt nổi rốt cuộc tên nào là Tọa Vong Đạo đóng giả, tên nào mới là hòa thượng Tâm Si thật sự.

Trong điện cãi nhau một trận om sòm, từ sau khi có thêm một tên Tâm Si nữa thì tác dụng của phân biệt thật giả liền mất hiệu nghiệm, cũng chẳng ao có thể phân biết được tên nào là thật tên nào là giả nữa.

Mấy lần đều đến mức chuẩn bị lao vào đánh nhau, nhưng nhờ có sự khuyên nhủ của những người khác mà cuối cùng vẫn chưa động thủ.

Ngược lại Lý Hỏa Vượng đến đây là tên không hề hấn nhất ở đây, hắn không cần phải giải thích thật giả gì cả mà chỉ đến để xem kịch mà thôi.

Chờ đến khi họ tranh giành thắng bại thì mới là thời điểm hắn cần ra tay.

Nhìn toàn cảnh hỗn loạn trước mắt, khóe miệng Lý Hỏa Vượng khé nhếch lên, hắn hơi hiểu suy nghĩ của Tọa Vong Đạo rồi.

Đương lúc sự việc vẫn chưa liên quan khẩn thiết đến mình thì khung cảnh này kì thực rất vui nhộn.