Đúng lúc hắn đang thở phào một hơi rời khỏi cái miếu sụp đổ này thì vừa đúng lúc đυ.ng phải một người nữa, đó là Lý Hỏa Vượng.
Nhìn gương mặt giống y hệt mình trước mắt, cả hai Lý Hỏa Vượng đều sửng sốt.
“Nhĩ Cửu! giết chính bản thân ngươi trước mặt đi! Đó là Tọa Vong Đạo cái trang đấy!”
Nghe đến đây, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy bản thân mình trước mắt lộ rõ vẻ chán ghét, lấy ra Đồng Tiền kiếm từ sau lưng, hung tợn lao đến.
“Tọa Vong Đạo!! Cái đám lừa đảo chết dẫm nhà ngươi dám cả gan mạo danh ta! Đi chết đi!!”
Lý Hỏa Vượng vừa thoát khỏi nghịch cảnh lại phải hứng chịu hai đòn tấn công cùng lúc.
Đúng lúc Tâm Si xông đến, cái chân to lớn ấy tự như núi Thái Sơn đè bẹp lên người Lý Hỏa Vượng.
Vậy nhưng điều kì lạ là, Lý Hỏa Vượng đang đứng tại chỗ lại xuyên qua mu bàn chân của hắn rồi lại xuất hiện lần nữa.
Đợi đến khi Tâm Si đờ người ra, Lý Hỏa Vượng phía dưới châm hắn chậm rãi lẻn vào bên trong lớp bùn đất.
Đó chỉ là một hư ảnh, Lý Hỏa Vượng thật sự đã nhân lúc thần không biết quỷ không hay ẩn thân đi rồi.
Sau khi thoát khỏi tất cả mọi người, Lý Hỏa Vượng trốn bên cạnh Phật Tự trên xà nhà, âm trầm quan sát bốn người vẫn đứng nguyên chỗ cũ.
“Đáng chết! Tên Tọa Vong Đạo này lại biết Độn Địa Thuật!”
Hắn thấy tên Lý Hỏa Vượng đứng ở xa xa đang cuồng nộ nó.
Đúng lúc này, Tâm Si xảnh giác đi đến nhìn Lý Hỏa Vượng trước mặt, giọng nói vang lên trong tai hai người còn lại.
“Cẩn thận, người này là Tọa Vong Đạo!”
Vừa dứt lời, hai người còn lại còn chưa phản ứng gì thì Lý Hỏa Vượng đứng nguyên im chỗ cũ đã trợn trừng hai mắt.
“Tâm Si đại sư, lời này của ngươi là có ý gì? Giả sử nếu ta là Tọa Vong Đạo, vậy chẳng có lẽ người vừa nãy là thật? nếu hắn là thật thì ngươi truy sát hắn làm gì?”
“Thật giả ngươi đều định giết hết à? Chẳng qua ta mới oán giận ngươi có một câu thôi mà? Ngươi lại nhỏ nhen như vậy sao? Rốt cuộc ngươi có ổn không đấy? đừng nói là lại nhận sai nữa nhé?”
“Lý Hỏa Vượng” lùi về sau nửa bước, cảnh giác dị thường nhìn Tâm Si trước mặt.
Lời này khiến Thác Bạt Đan Thanh và Hồng Đại đang định động thủ bỗng nhiên dừng lại, chuyển tầm nhin về phía hòa thượng Tâm Si.
Sắc mặt Tâm Si khẽ thay đổi, dường như nhất thời hắn không biết phải giải thíc thế nào.
Lý Hỏa Vượng đứng trên xà nhà quan sát toàn bộ mọi chuyện khẽ cười khểnh. Hắn không ngờ được rằng, Tọa Vong Đạo không đội trời chung với mình mà cũng có ngày giúp được hắn.
----
Đối diện với lời phản bác của Tọa Vong Đạo, dường như Tâm Si đang giải thích gì đó.
Nhưng Lý Hỏa Vượng chẳng buồn nghe, hành động báo tư thù của Tâm Si cuối cùng lại trở thành gậy ông đập lưng ông. Cuối cùng hắn cũng hiểu Tọa Vong Đạo sẽ dùng thân phận của mình vờn họ như thế nào rồi.
Nhưng so với việc nhìn đối phương chịu thiệt thì điều quan trọng nhất bây giờ là nghĩ xem tiếp theo mình nên làm thế nào.
Sau khi cẩn thận sũy nghĩ một phen, Lý Hỏa Vượng quyết định việc mà tiếp theo hắn sẽ làm.
“Công việc này nguy hiểm thật, cho dù người phe mình hay kẻ địch cũng đều muốn đối phó mình. Tình hình này mà cứ ở lại đây quấy với hắn thì chi bằng mặc kệ đã rồi tính sau.”
“Đợi họ đánh nhau cái đã rồi ta sẽ xuất hiện làm chi sẻ núp phía sau. ở cái nơi quái quỷ này chẳng tin được bất cứ ai! Người duy nhất có thể tin tưởng chỉ có chính bản thân mình mà thôi, ít nhất ta cũng sẽ không tự lừa chính mình.”
Nhìn bốn người lại túm tụm lại với nhau đi càng lúc càng xa, Lý Hỏa Vượng trong trạng thái ẩn thân nắm lấy mảnh ngói lật mình nhảy xuống khỏi thanh xà rồi chầm chậm theo sau.
Thấy ba người còn lại đã ngừng tranh luận với Tọa Vong Đạo cải trang thành chính mình nữa, Tâm Si hẳn là đã nuốt một cục tức vào bụng, hắn chỉ có thể thừa nhận tên tên Tọa Vong Đạo kia là thật.
Nhưng nhìn cử động cảnh giác của Tâm Si, lúc này hắn hẳn đang đề phòng tên Tọa Vong Đạo này.
Tạm gác lại sự ngờ vực thân phận vô căn cứ, bốn người dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Lý Hỏa Vượng biết họ đang tìm cái gì, họ đang tìm Ký Tương. Sau khi đi ra từ điện Phật sụp đổ thì không thấy Ký Tương cầm Kim Toán Bàn đâu nữa, như vậy cực kì không hợp lý.
“Nếu vật cần tìm đã không còn nữa thì thì Ký Tương sẽ đi đâu chứ?”
Thấy bốn người bắt đầu di men sang bên cạnh điện, Lý Hỏa Vượng cũng tăng tốc theo sau.
Nhưng đúng lúc Lý Hỏa Vượng đang định đi vào thì có một bàn tay vỗ lên vai hắn.
Trong nháy mắt, toàn thân Lý Hỏa Vượng tuôn ra mồ hôi lạnh. Rõ ràng hắn đã ẩn thân rồi mà vẫn có người nhìn thấy được hắn!
Hắn nắm chặt kiếm lập tức quay người, liền thấy một nam nhân ăn mặc kiểu thư sinh đang đứng sau lưng mình.
“Xoạt~”
Quạt giấy trong tay thư sinh mở ra, bên trên có viét bốn chữ rồng bay phượng múa, Thiên Sinh Ngã Tài.
“Tên ngươi là Nhĩ Cửu phải không? Ngũ hành của ngươi thật kì lạ, hỏa với kim vẫn còn đó, nhưng tại sao tam hành còn lại lại không thấy đâu nữa rồi??”
Lý Hỏa Vượng cau mày chăm chú nhìn người lai lịch bất minh này, sự cảnh giác trong lòng hắn đã dâng cao đến cực điểm.