“Keng!”
Tiếng kim thạch vang lên, Tử Tuệ kiếm trong tay Lý Hỏa Vượng và Tú Đao trong tay Hồng Đại va chạm vào nhau.
Tiếng lạch cạch vang lên, thanh Tú Đao ấy gãy đoạn thành từng khúc, lưỡi đao bị nứt toác dồn dập thay mới rồi ao thẳng vào giữa mặt Lý Hỏa Vượng.
Đối diện với đòn tấn công chí mạng này, Lý Hỏa Vượng không hề có dự định phòng thủ, hắn nắm chặt chuôi kiếm trong tay rồi dùng lực thật mạnh, như thể dự định dùng mạng đổi mạng, hắn chém phăng cái đầu của Hồng Đại xuống.
Nhưng đúng lúc này một cơn gió lớn phần phật thổi đến, Tâm Si đến rồi. hắn nhấc cái chân phải khổng lồ của mình lên, chợt dẫm bẹp về phía Lý Hỏa Vượng.
Nói thì chậm nhưng tất cả chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt, một bóng đen chui ra từ trong tấm đạo bào của Lý Hỏa Vượng rồi rút Đồng Tiến Kiếm ra đâm thẳng vào lòng bàn chân Tâm Si.
Đó là xúc tu của Lý Tuế, nó đang giúp Lý Hỏa Vượng đề phòng Tâm Si đánh lén.
Lý Tuế và Lý Hỏa Vượng tuy hai mà một. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, hắn đã không còn ở thế hạ phong.
Nhưng đối phương lại có những ba người, chỉ hai người thì chắc chắn không thể đủ để đối phó.
Một tiếng kêu trầm thấp vang lên, Lý Hỏa Vượng với gương mặt cắm đầy lưỡi dao nhổ ra một cục máu lớn. Vừa bị một nguồn lực khổng lồ xô ngã vào giữa đống gạch ngói như vậy khiến bụi đất bay mù mịt cả lên.
Khi Lý Hỏa Vượng cảm nhận lục phủ ngũ tạng như sắp lộ tùng phèo cả lên thì hắn run rẩy đứng lên, hắn chợt nhận ra mình lại bị vây giữa bởi ba tên kia.
Lúc này, Thác Bạt Đan Thanh khi nãy mới đánh lén Lý Hỏa Vượng liền lên tiếng:
“Đừng đánh lưng hắn, trên lưng tên Tọa Vong Đạo này có mặc giáp cứng lắm.”
Lý Hỏa Vượng lại nhổ ra một cục máu, cuồng nộ gào lên với Thác Bạt Đan Thanh:
“Thác Bạt huynh! Nhìn những xúc tu trên người ta đi! Các ngươi tự hỏi lòng mình một lần xem! Tọa Vong Đạo có thể giả trang được thành ta của hiện tại sao?”
Thác Bạt Đan Thanh nhìn xúc tu màu đen nhầy nhụa chui ra từ bụng Lý Hỏa Vượng đang cầm Đồng Tiền Kiếm, đôi mắt hắn lộ ra một chút do dự.
Nhưng sau khi hắn trầm ngâm giây lát thì lại ngẩng đầu nói với Hồng Đại:
“Cho ta mượn một cây đao.”
Hồng Đại mở bộ xiêm y ăn mày của mình ra rồi chọn cây đao dài nhất trong số những đao cụ sáng loáng vứt ra.
Hành động như vậy rõ ràng là không hề tin tưởng Lý Hỏa Vượng, có nói thêm nữa cũng vô ích.
“Giải thích cái gì! giết sạch tất cả bọn chúng! giết! giết! giết!!”
Một giọng nữ thô bạo vang rầm lên từ trên trời.
Một luồng khí nóng bừng xộc thẳng lên đầu Lý Hỏa Vượng, hai chân hắn đạp mạnh lên nền đất rồi xông thẳng về phía Thác Bạt Đan Thanh đang chuẩn bị tiếp đao.
Nếu không muốn bị bao vây đến chết thì trước hết phải phá được vòng vây này đã, mà Thác Bạt Đan Thanh chưa có được vũ khí chính là nhược điểm!
Hòa thượng Tâm Si bên cạnh đang định xông lên giúp đỡ thì Lý Hỏa Vượng hai mắt đỏ ngầu nâng Tử Tuệ kiếm lên cắm thẳng vào trong miệng rồi đột ngột vạch mạnh một đường, một nửa hàm răng cùng một mảng da mặt của hắn bị nạy xuống.
Từ bên mặt bị rách ra có thể nhìn thấy khoang miệng máu me be bét của Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng hít một hơi thật sâu, đột nhiên nhổ sang phía hòa thượng Tâm Si một ngụm, những cái răng dính đầy máu như Tiên Nữ tung hoa bay ra từ những lỗ hổng lỗ chỗ.
Sau khi dùng răng đánh lui Tâm Si, Tử Tuệ kiếm trong tay Lý Hỏa Vượng cùng với Đồng Tiền kiếm trong tay Lý Tuế chém về phía Thác Bạt Đan Thanh.
Thác Bạt Đan Thanh khoanh hai tay chợt chặn lại, tơ lụa trên cánh tay hắn chợt đứt thành từng khúc, để lộ ra một xâu chuỗi hạnh nhân đỏ rực phía dưới.
Một âm thanh ma sát cực kì chói tai vang lên, Tử Tuệ kiếm trong tay Lý Hỏa Vượng đâm thật mạnh vào chuỗi hạnh nhân.
Điều bất ngờ là, Tử Tuệ kiếm bình thường chém sắt như chém bùn vậy mà lại bị chuỗi hạnh nhân kia kìm chặt lại. Thứ này không phải phàm vật.
Chuỗi hạnh nhân ấy khẽ lay động, dường như bên trong ấy đang ẩn giấu thứ gì đó, từ bên trong đó bắn ra mười đầu với tầm ngắm cực kì âm độc, nhắm thẳng vào đầu Lý Hỏa Vượng.
“Đừng đến gần hắn! Tên này nuôi trùng độc!”
Hồng Trung lâu lắm không hiện thân bỗng nhiên nhảy ra nhắc nhở Lý Hỏa Vượng.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, trong lòng Lý Hỏa Vượng thầm nói:
“Lý Tuế, động thủ!”
Xúc tu đen sì cuốn lấy Đồng Tiền kiếm đâm thẳng về l*иg ngực lo lớn ấy.
“Tinh!”
Đồng Tiền kiếm đột nhiên lại dừng lại ngay trước ngực đối phương không xuyên vào được nữa.
Y phục nứt toác, Trường Mệnh Tỏa phát ra kim quang xuất hiện trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Đúng lúc đang giằng co, tai Lý Hỏa Vượng khẽ động đậy, hắn nghe thấy âm thanh rung động của Tâm Si đang nhào đến từ phía sau lưng.
“Ha ha ha, Tọa Vong Đạo, như nào? Không ngờ tới phải không.”
Nhìn gương mặt dương dương đắc ý của Thác Bạt Đan Thanh, Lý Hỏa Vượng há hốc miệng rồi nhồ nốt hai cái răng còn lại cuối cùng của mình vào mặt hắn.
Cái răng cứng cáp bỗng nhiên nổ tung, vụn răng cùng máu tủy dính đầy lên nửa mặt lẫn nửa người Thác Bạt Đan Thanh.
“Aaaa!!!”
Một cước đá vào giữa l*иg ngực hắn, cuối cùng thì Lý Hỏa Vượng cũng thoát khỏi vòng vây của ba người nọ.