"Hồng tiền bối, đã lâu không gặp, vẫn phải đa tạ lời đề cử của ngươi ngày đó, nếu không tại hạ thật sự không vào được Giám Thiên Ti."
Lý Hỏa Vượng vừa hành lễ với Hồng Đại, vừa nghĩ thầm trong lòng:
"Không ngờ Ký Tương ở Thượng Kinh xa xôi cũng đến, công việc lần này rất nguy hiểm sao?"
Lý Hỏa Vượng không biết chút gì về người gọi là Ký Tương đại nhân kia, ngoại trừ việc hắn biết đây là người đứng đầu của Thác Bạt Đan Thanh, nhưng nếu là người nắm giữ vị trí quan trọng trong nha môn Giám Thiên Ti này, e rằng thực lực cũng không tầm thường.
"Có gì đâu mà cảm ơn cảm tạ, dù sao cũng là ngươi tự mình chọn con đường đi, chỉ cần sau này có chuyện gì xảy ra, ngươi đừng oán hận ta đã lôi ngươi vào hang trộm cướp là được."
"Ấy, Hồng Đại, lời này của ngươi ta nghe có chút không lọt tai rồi đấy, làm sao có thể so Ti Nội của chúng ta với bọn trộm cướp được, mỗi khi xong việc, không thiếu phần Dương Thọ Đan của ngươi đúng không? Tiền ăn mặc chi tiêu hàng năm không thiếu của ngươi đúng không?"
"Trung thu năm nay, phần bánh trung thu Ti Nội gửi tới không thiếu phần ngươi đúng không? Ngay cả tiền đi kỹ viện của ngươi Ti Nội cũng bao cho tất, Ti Nội đối xử tốt với ngươi như vậy, sao ngươi lại bịa đặt về Giám Thiên Ti trước mặt người mới này hả?"
"Được rồi, ngươi là trung thần, ta là đại gian thần, được chưa."
Hồng Đại có vẻ khó chịu trước những lời nói dông dài của Thác Bạt Đan Thanh, hắn lườm hắn ta một cái, quay người sang hướng ngược lại, chỉ còn cái gáy đối diện với hắn ta.
Thấy ngón tay của Thác Bạt Đan Thanh đưa qua, biết lại thêm một trận thao thao bất tuyệt khác, Lý Hỏa Vượng kéo hắn lại.
"Thác Bạt huynh, tại sao hôm nay chúng ta lại nghị sự trong nhà tù tối tăm này?"
"Hiền đệ à, ngươi nhìn sang bên kia chưa, đúng, chính là chiếc l*иg sắt nằm thứ hai phía cuối cùng đấy. Phạm nhân bị nhốt trong đó cũng là người của Giám Thiên Ti chúng ta, lát nữa hắn cũng sẽ ra ngoài cùng chúng ta."
Lý Hỏa Vượng ngạc nhiên nhìn sang, chiếc l*иg đó cách rất xa, với tầm nhìn tuyệt vời của hắn cũng chỉ có thể nhìn rõ bóng dáng cao lớn mờ mịt nằm trong đống rơm.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng định đứng dậy và đi lại gần để nhìn kỹ hơn, một giọng nói vịt đực sắc bén vang lên từ phía sau.
"Chà Đan Thanh, mọi người đều đến cả rồi sao? Vậy xem ra là ta đây đến muộn mất rồi."
"Hả? Thái giám?"
Lý Hỏa Vượng đang nghi hoặc vừa quay người lại thì nhìn thấy một người đàn ông lớn tuổi trắng trẻo mập mạp bận một thân quan phục, mũ miện lông công.
Khuôn mặt được trát lên một đống phấn bột đến trắng bệch, cộng với một thân quan phục và nụ cười đầy dầu mỡ đó, nếu không phải hắn ta bước vào, Lý Hỏa Vượng gần như nghĩ rằng thứ trước mặt hắn là một cương thi thành tinh trong một bộ phim cương thi.
Chính là người này, hắn đứng ở đó, cầm trong tay một bàn tính bằng vàng, cười híp mắt đánh giá bọn họ, người này chính là Ký Tương.
Lý Hỏa Vượng đột nhiên có chút căng thẳng, lo lắng đối phương nhìn thấu lớp ngụy trang của mình, chỉ sau khi thấy đối phương không có bất cứ phản ứng gì, hắn mới thấy yên tâm phần nào.
Nhìn thấy người này xuất hiện, Thác Bạt Đan Thanh dường như còn thân thiết hơn khi nhìn thấy cha mình, cổ rụt lại, vóc người chợt thấp hơn một tấc, vẻ mặt khiêm nhường vội vàng tiến lên chào hỏi.
"Ai da ai da, Ký Tương đại nhân, ngài đang nói cái gì vậy, sao lại có chuyện ngài đến muộn chứ, đây vốn dĩ là đám tiểu nhân bọn ta đến quá sớm thôi."
Khi hắn hai tay nhẹ nhàng đỡ lấy bàn tay mang nhẫn ngọc của vị thái giám mập này, nghênh đón hắn đi đến bên bàn, Lý Hỏa Vượng với khứu giác nhạy bén nhạy cảm ngửi được một mùi hương ngọt ngấy xộc vào mũi, hắn hơi cau mày lại, mùi hương này kỳ dị vô cùng, trong đó như có lẫn vào mùi khai của nướ© ŧıểυ.
"Ký Tương đại nhân, đây là Hồng Đại, ngài cũng biết rồi, để ta giới thiệu một người mới với ngài, vị này là Nhĩ Cửu hiền đệ, phép thần thông của Áo Cảnh Giáo phải nói là vô cùng tuyệt vời, Huyền Tự Nhân Tiêu trong mắt hắn chả là cái cóc khô gì, công việc lần này nhất định hắn có thể giúp được không ít!"
Ký Tương quan sát Lý Hỏa Vượng từ trên xuống dưới, ánh nhìn kỳ dị từ đôi mắt hắn khiến Lý Hỏa Vượng cảm thấy khó chịu.
"Bái kiến Ký Tương đại nhân."
"Ừ, Nhĩ Cửu đúng không, ta nhớ ngươi, Tiểu Liễu Tử có nói với ta rằng ngươi đến từ Áo Cảnh Giáo, nhưng hình như tính khí không được tốt lắm nhỉ, lần trước ngươi hơi nóng giận đã thiêu chết toàn bộ Bạch Liên Giáo bị áp giải đến Thượng Kinh, nếu không phải Tiểu Liễu Tử không truy cứu, cộng với việc ngươi là người của Đan Thanh, Ti Nội vốn còn muốn tìm ngươi hỏi cho ra nhẽ kìa."
Nghe Ký Tương nói vậy, Thác Bạt Đan Thanh vội vàng bước lên xoa dịu không khí.
"Hahaha, hiền đệ này của ta ghét cái ác như kẻ thù, tính cách hơi xấu tính cũng là chuyện bình thường thôi, xét tới người vừa có bản lĩnh vừa bình dị gần gũi, thì cả Ti Nội này cũng chỉ có một mình Ký Tượng đại nhân mà thôi."
Lần này Ký Tương lập tức bật cười, đôi mắt híp lại thành một đường thẳng chẳng nhìn thấy gì.
"Ôi haha, Đan Thanh, ta đây thích mỗi ngươi thôi đấy, những gì thốt ra từ miệng ngươi thực khiến người ta cảm thấy thoải mái."