"Chuyện của một mình ta đã đủ phiền phức lắm rồi. Không có thời gian để ý đến ngươi! Ngươi còn khiến ta phải nói thêm một câu vô ích nữa, có tin ta đánh gãy chân ngươi, ném ngươi xuống đường xin ăn!"
Lữ Tú Tài khóe môi run rẩy, đối mặt với ánh mắt nghiêm nghị của Lý Hỏa Vượng, rốt cuộc cũng không dám nói thêm một lời nào.
"Khi trở về, đừng nói là đã gặp ta."
Lý Hỏa Vượng đập miếng bạc to bằng ngón tay cái lên trên bàn của Lữ Tú Tài, xoay người rời đi.
Nhìn thấy bóng lưng ngày càng xa của Lý Hỏa Vượng, vẻ mặt của Lữ Tú Tài rất không cam tâm.
Ngay khi hắn sắp lẫn vào trong đám đông, Lữ Tú Tài chợt kích động hét với bóng lưng hắn:
"Ban đầu là tự ngươi nói muốn dạy cho ta phép thần thông! Nhưng ngươi chỉ dạy ta cách sử dụng kiếm, nhưng ngươi thậm chí còn không đưa kiếm cho ta! Sư phụ cái gì chứ! Ngươi nói không giữ lời!"
Thấy Lý Hỏa Vượng quay đầu lại, Lữ Tú Tài ngay lập tức nhặt bạc lên nhét vào trong ngực, như thể sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Lý Hỏa Vượng hất tay, năm đồng xu biến thành màu đen phóng thẳng vào hắn như phi tiêu tiền, đóng đinh thẳng vào chiếc bàn gỗ trước mặt Lữ Tú Tài.
Chúng được gỡ ra từ thanh Tiền Đồng Kiếm trong tay Lý Hỏa Vượng, dù chỉ có năm tấm, nhưng Lữ Tú Tài sử dụng Tiên Đô tư nhϊếp ấn để điều khiển thì uy lực cũng mạnh không kém.
"Hai sự đã xong! Sau này đừng gọi ta hai tiếng sư phụ nữa!"
Tha hương ngộ cố nhân, Lý Hỏa Vượng bị chuyện này cắt ngang, cũng không còn hứng thú đi dạo phố nữa, vì vậy hắn quay người đi về phía nhà trọ.
"Miểu Miểu?"
Giọng của Hắc Thái Tuế vang lên bên tai Lý Hỏa Vượng.
"Nếu Lý Hỏa Vượng là cha của ngươi, vậy ngươi nên gọi Miểu Miểu một tiếng mẹ."
Hồng Trung lại đeo lên mặt một khuôn mặt tươi cười như mọi khi, nhảy đến bên cạnh Lý Hỏa Vượng, lên tiếng nhắc nhở.
"Mẹ?"
Hắc Thái Tuế vừa nói lời này, Lý Hỏa Vượng lập tức sửng sốt một hồi lâu.
"Lý Tuế lại có thể nghe được giọng nói của ảo giác sao?"
----
Tiếng vó ngựa "cộc cộc cộc" không ngừng vang lên trên đường phố Ngân Lăng thành, vì trời mưa nên trên đường rất ít người đi lại, cũng cho phép con ngựa này chạy nhanh hơn.
Chiếc nón rộng vành của người cưỡi ngựa được nâng lên, để lộ ánh mắt cương nghị của Lý Hỏa Vượng, hắn một tay kéo lấy dây cương, móc một tờ giấy từ trong ngực ra, cẩn thận xem xét.
Đây là bức thư mà Thác Bạt Đan Thanh dùng chim bồ câu đưa thư gửi đến hắn, bên trên không có nhiều chữ.
"Ký Tương triệu tập, mau đến đây. Nhà tù Ngân Lăng."
Lý Hỏa Vượng cảm thấy hắn đã biết rất rõ về Thác Bạt Đan Thanh rồi, với tính cách của hắn ta, dặn dò công việc với hắn nhưng tuyệt không nhắc tới vấn đề ăn uống, chuyện này hẳn là rất cấp bách.
Không biết chắc rằng chuyện này rốt cuộc đối với hắn là phúc hay họa, điều duy nhất hắn có thể làm là chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất.
May mắn thay, hiện tại hắn chỉ có một mình, dù thật sự xảy ra chuyện cũng không có gì đáng lo sợ.
Đạp lên yên ngựa rồi xoay người nhảy xuống, Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu lên, nhìn tòa nhà u ám làm bằng gạch màu xanh lam trước mặt, nhìn những lính canh ngục ánh mắt ngập đầy sát khí đứng trước cửa cũng đủ chứng minh nơi này chính là nơi bắt nhốt trọng phạm của Ngân Lăng thành.
Những tên cai ngục này khơi gợi hắn nhớ lại bóng dáng của một số binh lính.
Ngay sau khi Lý Hỏa Vượng xuống ngựa, hắn liền cảm thấy một cảm giác ngứa ran nhẹ từ bộ phận quan trọng của mình, có ai đó đang nấp ở một nơi khuất dạng dùng ám khí nhắm vào hắn.
Lấy thẻ bài của Giám Thiên Ti được giắt ở thắt lưng ra, lắc lắc, Lý Hỏa Vượng nhấc chân bước qua cánh cổng nhà tù được canh giữ bởi hai con sư tử đá hung dữ.
Vừa bước vào, Lý Hỏa Vượng đã nhìn thấy Thác Bạt Đan Thanh đang ngồi trên một băng ghế dài, vẫy tay với hắn, ra hiệu cho hắn đi qua.
"Nhĩ hiền đệ, ở đây, mau tới đây!"
Lý Hỏa Vượng đi tới, liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, đây là người quen, chính là Xa Đao Nhân Hồng Đại, hắn đã có duyên được gặp mặt một lần từ trước.
Lý Hỏa Vượng còn chưa kịp chắp tay hành lễ, Thác Bạt Đan Thanh đã nhiệt tình kéo Lý Hỏa Vượng ngồi xuống cùng mình trên một chiếc ghế đẩu.
"Nhĩ hiền đệ à, ngươi nhìn xem, vị ca ca này tốt với ngươi biết bao, có chuyện tốt lập tức tìm tới ngươi ngay."
"Ồ? Lần này là chuyện tốt sao?"
Ngửi mùi hôi thối u ám bốc lên trong mũi, rồi lại nhìn những phạm nhân không biết còn sống hay đã chết bị nhốt trong ngục tù bốn chung quanh kia, Lý Hỏa Vượng không dám nghĩ rằng đây là chuyện tốt gì.
Thác Bạt Đan Thanh vỗ đùi phấn khích, vẻ mặt rạng rỡ nói:
"Đương nhiên là một công việc tốt, bởi vì, lần này là việc đối phó với Tọa Vong Đạo!"
"Không phải ngươi có thù với băng đảng lừa đảo đó sao? Ca ca này cất công giữ lại cho ngươi, để ngươi báo thù rửa hận, sao nào? Ca ca này đối tốt với ngươi quá đúng không?"
Lý Hỏa Vượng nghe xong lời này, trong lòng nhất thời cả kinh, vội vàng hỏi:
"Mong ngươi nói rõ, công việc lần này rốt cuộc là việc gì?"
"Đừng gấp gáp, khi nào Ký Tương tới, hắn sẽ nói cho ngươi biết, bọn ta cũng không biết bao nhiêu."
Hồng Đại đang bưng một tách trà, hơi lơ đễnh nói.