Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 531: Người Chén




Trong phòng khách cổ trang tinh xảo và sáng sủa, Lý Hỏa Vượng kẹp một miếng thịt vịt kho tương bỏ vào trong miệng nhai nhai rồi nuốt xuống, hắn định đè xuống sự chán ghét vẫn chưa tiêu tán ở trong miệng.

Mặc dù cảm giác này rất khó chịu nhưng có thể sẽ khiến Thác Bạt Đan Thanh giảm bớt sự nghi ngờ về mình, vậy cũng coi như là đáng giá rồi.

Dù sao chí ít làm như vậy có thể khiến hắn hiểu tại sao mình lại đeo mặt nạ bằng đồng tiền.

Hơn nữa từ biểu cảm ngạc nhiên trên khuôn mặt hắn, Lý Hỏa Vượng biết rằng mình đoán đúng rồi. Cho dù hắn là người hiểu nhiều biết rộng nhưng hắn cũng chưa bao giờ nhìn thấy ai mọc xúc tu với con ngươi ở trong miệng.

Nhấp nhẹ một ngụm rượu, trong lòng Thác Bạt Đan Thanh vẫn còn sợ hãi mở miệng nói chuyện:

"Hiền đệ à, ta thấy ngươi đang tu luyện tà tu, ca ca ta nói nhiều hơn vài lời ngươi cũng đừng ghẻ lạnh nha. Công pháp tà tu này nếu có thể không luyện thì tốt nhất không nên luyện, nếu không ngươi thật sự không biết quay đầu lại thì cuối cùng là ngươi luyện nó hay là nó luyện ngươi."

Lý Hỏa Vượng cầm chén rượu lên chạm nhẹ vào chén rượu của Thác Bạt Đan Thanh:

"Đa tạ Thác Bạt huynh đã nhắc nhở, tại hạ tự có tính toán riêng."

"Có dự định thì tốt, thật ra, không lừa ngươi, từ lần đầu tiên ta gặp ngươi liền biết ngươi có thể làm việc lớn.”

Khi Thác Bạt Đan Thanh từ nói lải nhải thành nói nhảm, bầu không khí trong phòng khách dần dần trở lại như trước. Hai người bắt đầu nâng ly cụng chén.

Thác Bạt Đan Thanh càng uống càng vui vẻ. Thời điểm hắn vui vẻ nhất, biểu cảm hắn trở nên kỳ lạ dựa gần bên người Lý Hỏa Vượng, hắn dùng giọng cười trầm thấp nói với Lý Hỏa Vượng chuyện mà đàn ông đều hiểu:

"Hiền đệ à, nào, để ca ca ta cho ngươi thấy ở Nhâm Ngũ có thể hưởng thụ cái gì nhiều hơn Quý Chốt.”

Dứt lời, hắn giơ hai tay lên vỗ nhẹ một cái. Một lúc sau, bốn người phụ nữ dáng người đầy đặn cúi gằm mặt lần lượt bước vào trong phòng.

Thời điểm Lý Hỏa Vượng cho rằng bốn người họ là ca nữ thì bốn người phụ nữ đồng thời mở hai tay áo ra, cứ như vậy phơi bày tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ở trước mặt bọn họ.

Hình xăm Thanh Hoa màu xanh tím bao phủ toàn thân bọn họ, khiến bốn người phụ nữ đứng đó giống như bốn lọ gốm sứ Thanh Hoa tinh xảo.

Hơn nữa bọn họ cũng không ngoại lệ đều là những người phụ nữ có bàn chân nhỏ, trên to dưới nhỏ, bọn họ đứng ở đó nhìn càng giống đồ sứ.

Điểm khác biệt với đồ gốm sứ tinh xảo khác chính là khi hai người phụ nữ trong đó thành thục đi đến bên cạnh Lý Hỏa Vượng, dán người lại gần gắp rau cho hắn, Lý Hỏa Vượng phát hiện loại đồ sứ Thanh Hoa này rất mềm, ấm và trơn, giơ tay nhấc chân lộ ra sự quyến rũ.

Thật giống như để khoe khoang với Lý Hỏa Vượng vậy, Thác Bạt Đan Thanh dùng tay làm động tác uống rượu, người phụ nữ kia lập tức nâng chén lên từ từ rót vào miệng mình.

Sau khi rót xong, người phụ nữ kia ngồi lên người Thác Bạt Đan Thanh, cuộn lưỡi thành hình cái phễu dán lại gần, nàng từ từ truyền rượu trong miệng mình sáng cho hắn.

Thoả mãn uống cạn rượu ấm trong miệng, Thác Bạt Đan Thanh quay đầu nhìn về phía Lý Hỏa Vượng nói:

"Nhĩ hiền đệ, ngươi biết cái này gọi là gì không? Này được gọi là chén Bì Nhi, thế nào? Ở nước Tề của ngươi chưa từng thấy qua nhì? Ha ha ha~”

Lý Hỏa Vượng có chút không được tự nhiên, hai mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh:

"Thác Bạt huynh, chúng ta gọi bốn cô này đi đi. Có bọn họ ở đây không dễ nói chuyện cho lắm?"

Thác Bạt Đan Thanh vòng tay ôm lấy nàng, hắn đắc ý nói với Lý Hỏa Vượng:

"Yên tâm đi, đây đều là những u linh ta đặc biệt chọn từ trong Tháp Linh Lung về đấy, tai không thể nghe miệng không thể nói. Không cần biết chúng ta đang nói cái gì, bọn họ đều không thể nghe được.”

“Loại u linh này được đặc biệt nuôi dưỡng cho những người như chúng ta.”

Dứt lời, miệng hắn dán lại gần uống một hớp rượu trong chén Bì Nhi.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lý Hỏa Vượng lập tức nhớ lại mẹ của Tôn Bảo Lộc cũng từng là mỹ nhân giấy, hắn lập tức cảm thấy một trận buồn nôn. Khoảng thời gian này hắn vẫn luôn ở Đại Lương, thiếu chút nữa hắn đã quên mất thói quen biếи ŧɦái thích sử dụng con người làm công cụ ở nơi này.

"Tới đây nào, hiền đệ, không dễ gì ngươi mới trở về đây được một chuyến, không phải nên nghỉ ngơi thật tốt sao? Yên tâm, đây là chi tiêu bình thường trong tổ chức, dại gì mà không dùng chứ."

Thác Bạc Đan Thanh đứng ở đó nháy mắt với Lý Hỏa Vượng.

Nhìn hai thể xác đáng thương gần như muốn treo lên hai bên người mình, Lý Hỏa Vượng lắc lắc đầu:

"Thác Bạc huynh, đa tạ ngươi, nhưng hôm nay ta tới đây chỉ muốn uống rượu thôi, không muốn làm cái khác."

Nhìn thấy dáng vẻ không gần nữ sắc của Lý Hỏa Vượng, Thác Bạt Đan Thanh lập tức cảm thấy vô cùng kinh ngạc:

"Ồ? Chẳng lẽ Nhĩ hiền đệ cũng giống ta chán chơi phụ nữ muốn chơi trò thỏ trắng sao? Cũng đúng nhỉ, dù sao ba lép cũng không bằng một tròn, vậy để ta đổi người khác cho ngươi. "

Vẻ mặt của Lý Hỏa Vượng đột nhiên trở nên ngưng trọng, giọng nói thoáng lớn hơn một chút:

"Thác Bạt huynh, ngày nào mà chưa báo thù rửa hận thay cho các sư huynh đệ thì ngày đó trong lòng ta luôn cảm thấy không yên, ta thực sự không có tâm tư làm chuyện này đâu."