Thấy dáng vẻ Lý Hỏa Vượng không giống như đang nói đùa, Thác Bạt Đan Thanh khẽ khoát tay bảo những người phụ nữ kia ra ngoài.
Sau khi các nàng rời đi, Thác Bạt Đan Thanh nâng chén rượu lên ngửa đầu uống cạn, hắn nặng nề thở dài một hơi:
"Nhĩ hiền đệ à, ngươi là người nghĩa khí. Đầu năm nay có thể đi vào nước sôi lửa bỏng vì sư huynh đệ cũng không còn mấy người. Mỗi người đều là lòng dạ mưu mô xấu xa.”
"Một ngày là thầy cả đời là cha. Bọn họ giết sáu vị trưởng lão của chúng ta thì nên như vậy."
"Cũng được, nếu đã như vậy, vậy thì ngươi cứ ở lại trong thành Ngân Lăng đi. Ta biết ngươi đang rất nôn nóng, có chyện gì thì ta sẽ kêu ngươi trước.”
"Được, đa tạ Thác Bạt huynh, để ta kính Thác Bạt huynh một chén!"
Khi Lý Hỏa Vượng mang một người đầy mùi rượu trở về quán trọ, sau khi ngã xuống giường, hắn nhắm mắt dùng bụng ngón tay ấn vào huyệt thái dương của mình.
Xã giao với một người khẩu Phật tâm xà như Thác Bạt Đan Thanh không hề dễ chịu hơn so với giao chiến ở bên ngoài. Hắn cũng không biết đối phương biết bao nhiêu, tin tưởng mình bao nhiêu. Việc mà mình có thể làm là luôn phải giữ vững cảnh giác, tránh để không bị đối phương phát hiện ra sơ hở.
Lúc này, hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì, Lý Hỏa Vượng móc lệnh bài từ bên hông ra, nhìn chữ “Nhậm Ngũ” ở phía trên, bản thân mình đã tiến gần thêm một bước đến thành công rồi.
Khóe miệng Lý Hỏa Vượng khẽ nhếch lên, có vẻ như địa vị của mình ở Giám Thiên Ti đã tăng cao rồi, như vậy mình cũng có thể huy động một phần sức mạnh của Giám Thiên Ti.
Bắc Phong sống đến một trăm chín mươi tuổi nghe qua cũng thấy có vẻ rất mạnh, nhưng mình không nhất thiết phải một người một ngựa chiến đấu với Tọa Vong Đạo.
Lý Hỏa Vượng đang nằm trên giường đột nhiên ngồi dậy, tự lẩm bẩm một mình:
"Đúng vậy, nếu sau lưng mình đã có chỗ dựa lớn như Giám Thiên Ti, vậy không nhất định phải có thiên lý nữa, huống chi bản thân bọn họ cũng chính là kẻ thù một mất một còn."
"Chỉ cần đến lúc đó, ta có thể khơi mào cho bọn họ đánh nhau, như vậy ta liền có thể làm ngư ông đắc lợi rồi!"
"Ha ha ha ha..."
Một tiếng cười khẽ khiến cho Lý Hỏa Vượng phải nhìn sang, không ngoài dự đoán lại là tiếng cười của Hồng Trung.
"Chỉ với cái đầu đần độn của ngươi mà còn muốn lừa gạt ai? Ngươi còn muốn khích bác chén gián?"
"Tứ Hỉ và Tam Nguyên đều là người đã thành tinh rồi. Sợ là đến lúc đó, ngươi còn chưa gây chia rẽ thì bọn họ đã đánh đòn phủ đầu vây lấy ngươi rồi.”
Lần này, hiếm khi Lý Hỏa Vượng không coi thường hắn:
"Không phải trước đây ngươi luôn nói ta là Hồng Trung một trong ba Tam Nguyên sao? Bây giờ ta tin rồi, nếu ta và bọn họ đều là cấp cao của Tọa Vong Đạo thì dựa vào cái gì mà ta không thể kɧıêυ ҡɧí©ɧ bọn họ chứ?”
Hồng Trung nghe vậy, vẻ mặt hắn đột nhiên trở nên phấn khích, như thể hắn đã nhớ ra điều gì đó.
"Đúng vậy, nói không chừng đây là kế hoạch của Hồng Trung đó! Áp chế trí nhớ của mình xuống, lén lút lẻn vào Giám Thiên Ti, sau đó dựng thang ngấm ngầm giở trò từ bên trong!!"
“Đúng đúng đúng, không sai, ta cũng nghĩ như vậy đó!”
Lý Hỏa Vượng cũng đứng lên, vẻ mặt hưng phấn giống như hắn.
Cuối cùng cả hai người đều đồng thời cười lên, càng cười càng lớn, nhưng khi tiếng cười lên đến đỉnh điểm thì đột nhiên dừng lại, hai người đồng thời dùng vẻ mặt châm chọc nhìn đối phương.
----
Lý Hỏa Vượng xoay người đi đến bên giường, nhắm mắt lại nằm xuống.
Ngay bên cạnh hắn là Hồng Trung, vẻ mặt mỉm cười đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó, vị hòa thượng đứng bên cạnh bước tới:
"Ngươi lại đang suy nghĩ không đứng đắn gì đấy? Ta nói cho ngươi biết, đừng hòng làm hại đạo sĩ. Hắn là một người tốt."
"Người tốt, haha, người tốt..."
Đêm hôm đó, không biết có phải vì uống quá nhiều rượu hay không, Lý Hỏa Vượng chìm sâu vào giấc ngủ, đến khi hắn tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao.
Lý Hỏa Vượng vươn người duỗi lưng rồi bắt đầu tắm rửa thay quần áo.
Nếu Thác Bạt Đan Thanh đã nói cho hắn tá túc ở đây trước, vậy thì hắn cứ tạm thời ở lại Ngân Lăng thành vậy.
Vả lại, bây giờ hắn cũng không còn nơi nào khác để đi.
Cụ thể muốn ở lại bao lâu thì phải tùy thuộc vào Thác Bạt Đan Thanh, nhưng nhìn vào trước đây thì có lẽ sẽ không phải ở lại quá lâu.
"Bánh hấp, bánh hấp tuyệt vời đây."
"Mật đây, mật đây, băng đường hồ lô đây."
"Mài kéo đây, dao bếp đây, keng."
"Lại nói tới Khương đại tướng quân, hắn thân cao 8 thước, eo rộng 4 thước, chỉ cần đứng ở đó gầm lên một tiếng với địch doanh "Này, này", ngay lập tức hàng ngàn binh sĩ của Tề quốc đã sợ chết khiếp! Thấy cảnh đó..."
Lý Hỏa Vượng chậm rãi đi dạo trên đường phố của Ngân Lăng thành, lắng nghe tiếng nói từ mọi hướng đổ dồn vào tai.
"Ông bán bánh hấp, một cái bao nhiêu tiền?"
"Một cái một văn tiền, ngài nhìn xem, nó to vậy đấy, bánh của ta ấy mà, vừa rẻ lại vừa túi tiền."
Sau khi mua bốn chiếc bánh hấp trông giống như bánh bao nở hoa, Lý Hỏa Vượng cầm chúng trên tay vừa tản bộ vừa thưởng thức.
Hắn không đi quá nhanh, mục đích ra đường chính là để Lý Tuế học theo tiếng nói của những người xung quanh.